*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta biết rất rõ Trần Bình chắc chắn không phải là vật trong ao.
Nếu đối phương đã có thể tiến vào được bí cảnh, vậy thì chứng minh anh có đủ khả năng có được truyền thừa. Chủ đề câu chuyện của mọi người cũng dần dần nhắc đến Trần Bình. “Chính là người ở trong học viện người tụ hành đó, không ngờ lại rất lợi hại.
Vậy mà lại có thể lấy ra được đan dược mạnh đến thế.
Chỉ có điều, cũng không biết là người phía sau cậu ta cho, hay là cậu ta tự mình luyện chế ra nữa!”
“Cậu bị điên sao? Cái tên Trần Bình đó thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, làm sao có thể tự mình luyện chế ra đan dược được chứ.
Hơn nữa còn là đan dược lợi hại như vậy!”
Tất cả mọi người bàn luận anh một câu tôi một câu, đặc biệt là người nhà họ Mạc, bọn họ tỏ vẻ bất mãn với anh đến cực điểm. Vốn dĩ chuyện Trần Bình giết chết người trong gia tộc bọn họ đã đủ để khiến người nhà họ Mạc tức giận rồi.
Bây giờ lại còn có người muốn khen ngợi anh, chuyện này làm sao khiến người nhà họ Mạc chịu đựng cho nổi. Dù sao thì Trần Bình cũng không có ở đây, sau này, phần lớn bọn họ cũng không thể dựa vào Trần Bình việc gì.
Nếu đã như vậy, vậy còn chẳng bằng tha hồ nói xấu đối phương. Nghe thấy những lý do thoái thác này, ông cụ Hầu chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693731/chuong-2340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.