*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người đều đã từng nhiều lần vào tù, đã sớm quen thuộc với một nơi như đồn cảnh sát rồi.
Cùng lắm thì lại vào đó ngồi mấy ngày, rồi ra ngoài lại làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất! Thứ mà những người như bọn họ không thiếu nhất, chính là thời gian. “Không cần lo lắng đâu, đã có tôi ở đây rồi.”
Trân Bình mỉm cười, mở miệng an ủi đối phương một câu. “Gô bán đồ ăn gì thế? Đi chuẩn bị cho tôi một phân đi.”
Anh mở miệng đánh lạc hướng Vương Giai Oánh.
Dù sao nếu sau đó có đánh nhau thật, thì đó cũng là hình ảnh máu me không thích hợp với trẻ con. Nhìn thấy bộ dáng dịu dàng như ngọc của anh, cô ấy không nhịn được mà cắn môi. “Anh trai này..." Cô ấy biết người đàn ông trước mắt này là bạn cũ của cha.
Nhưng bây giờ cha đã qua đời rồi, đối phương không cần thiết phải giúp đỡ mình như thế. Những tay xã hội này đánh nhau rất tàn nhẫn, nhìn bộ dáng của anh trai đây thật giống như một người đọc sách, làm sao có thể đánh lại mấy tay anh chị này được? Huống chi, nếu chọc vào những tay xã hội này sẽ chỉ rước lấy phiền phức cho mình mà thôi! “Mau đi đi, cứ giao chuyện ở nơi này lại cho tôi.”
Trần Bình cười, vỗ lên đầu Vương Giai Oánh, rồi quay người chắn trước mặt cô ấy, kéo dài thời gian để đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693624/chuong-2233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.