*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ngờ, chỉ trong chớp mắt mà con gái người ta đã lớn như vậy rồi.
Ngay lúc Trần Bình đang có chút cảm thán, muốn đưa cho đối phương một khoản tiên làm phí sinh hoạt, thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của mấy tay anh chị.
“Chà, sao hôm nay không mở cửa thế? Đã chuẩn bị xong phí bảo kê chưa? Đừng có trốn trong phòng giả chết với ông đây, tháng này vì các người giao phí bảo kê chậm, cho nên nhất định phải giao gấp đôi cho tôi, mười bảy triệu rưỡi!”
Sau khi những ngôi nhà đang mở cửa ở xung quanh nghe thấy những lời này của tay anh chị này xong, thì lập tức đóng chặt cửa, chỉ sợ sẽ dính phải phiên phức.
Còn người qua đường cũng nhanh chóng chạy biến mất, lo mình sẽ đột nhiên bị đám dân xã hội này ấn vào tường đòi tiền.
Bọn họ đều là những người nghèo sống ở khu ổ chuột, làm sao có tiền giao phí bảo kê cho những tay anh chị này được chứ? Mới đầu, bọn họ còn liên hệ với cán bộ cảnh sát, nhưng đám người này nhiêu lần ra vào sở cảnh sát, chỉ bị giam một khoảng thời gian, nhưng ra ngoài lại làm như không có việc gì, mà càng lúc càng táo tợn tìm người tố cáo hơn.
Cho đến sau này, tất cả mọi người đều từ bỏ, bọn họ hiểu rõ, không có người nào có thể ngăn cản được đám dân xã hội này.
Những người bán hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693623/chuong-2232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.