*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Vân biết rất rõ, nếu như anh ta giết chết Trần Bình ở bên ngoài, nhất định sẽ có người truyền tin cho Trần Tử Khanh. Đến lúc đó chắc chắn Bạch Vân không sống nổi, cho nên, anh ta chỉ có thể ra tay ở bên trong. Anh ta còn có thể trốn tránh trách nhiệm, bảo đảm cho cái mạng của mình. Dạ Ly nghe vậy, hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Anh chắc chắn phải ra tay sao?”
"Tôi luôn cảm thấy hình như ra tay không tốt cho chúng ta lắm." Bạch Vân trầm lặng khi nghe vậy, gió thổi làm tung bay quần áo anh ta, bóng lưng có hơi cô đơn. Không biết qua bao lâu, Bạch Vân chỉ có thể thở dài. "Bị buộc bất đắc dĩ phải chọn thôi." "Cổ Thiên Đình, nói cho cùng vẫn không sánh bằng hoàng tộc." "Đến lúc đó rồi nói." Nói đến đây, Bạch Vân cười khổ lắc đầu, xoay người rời đi. Dạ Ly thấy thế cũng đành phải rời đi theo Bạch Vân. Phủ thành chủ của thành Quan Đế.
Trong sân nơi hoàng tộc Bạch Trạch ở. Một ông già đang nhàn nhã uống trà với đám người Hoa Tử Ngang. Khuôn mặt Hoa Tử Ngang đầy ý cười, mở miệng hỏi: "Ông cụ, cuộc sống của ông cũng nhàn nhã thật đấy." "Rất sinh động, ông không sợ hôm nay thật sự xảy ra chuyện gì sao?" Ông cụ kia nghe nói vậy, thờ ơ nói. "Có thể xảy ra chuyện gì? Có ông ở đây." "Chắc chắn tên đó không làm nên được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1693573/chuong-2182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.