*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Uyển nhìn Giang Quốc Xương rời khỏi, nắm tay Trần Bình, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Trần Bình rồi hỏi: “Anh biết ai làm không? Có thể giải quyết được chứ?”
“Anh biết.”
Trần Bình nhàn nhạt nói: “Không có gì không thể giải quyết, đừng quên thân phận của chồng em.”
“Thế thì anh nhất định phải cẩn thận nhé, công ty thành ra thế này, em phải phụ trách khắc phục hậu quả, ít nhất làm công ti hồi phục hoạt động bình thường.”
Giang Uyển vẫn bận lòng nghiệp vụ của công ty, lúc này nếu Giang Uyển cũng buông tay không quản, các công ty phải ngừng kinh doanh, gây tổn hại nặng nề cho nghiệp vụ của công ty.
Đưa công ty từ sắp phá sản đi đến ngày hôm nay, Giang Uyển bỏ ra không ít tâm huyết, tất nhiên không hi vọng tâm huyết của mình đổ xuống sông xuống biển.
Trần Bình nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy anh đi đây, công ty từ từ lo liệu, không cần sốt ruột quá đâu em.”
“Được rồi, em biết rồi, em đợi anh vê.”
Giang Uyển đẩy nhẹ Trần Bình, Trần Bình quay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Trần Bình rời đi, Giang Uyển chấp tay, trong lòng thâm cầu trời khấn phật bảo vệ Trần Bình bình an.
Giang Uyển lau nước mắt, rời khỏi phòng làm việc, sắp xếp nhân viên thu dọn, mua lại đồ dùng văn phòng bị tổn hại.
Trần Bình rời khỏi công ty, trực tiếp rút điện thoại ra gọi cho Kiều Phú Quý.
“Cậu chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692558/chuong-1167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.