*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Mậu? Trần Bình nghe xong nhíu mày lại thành một đường, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng âm trâm! Chu Mậu, đứa con bị bỏ rơi nhà họ Chul Vậy mà dám bắt cóc Giang Uyển và Mễ Lạp! Quả thực là muốn tìm đến cái chết! Anh chừa cho gã ta một con đường sống, không ngờ gã lại đi tìm chết! Giỏi lắm! Trong mắt Trần Bình lộ ra tia sát ý, tất cả thuộc hạ ở tại đây đều sợ hãi, bởi vì từ trên người Trần Bình bọn họ có thể nhận thấy được sát khí vô cùng nồng đậm.
Trần Bình tức giận rồi.
“Chu Linh Huyên đâu?”
Trần Bình hỏi, dẫu sao anh cũng bảo Chu Linh Huyên đi theo Giang Uyển.
Một người đáp: “Cũng bị bắt đi rồi, người bên đó quá nhiêu, hơn nữa thực lực cũng mạnh, chúng tôi… chúng tôi đánh không lại.”
Người đó rất ảo não.
Trần Bình càng nhíu mày sâu hơn, cũng đã hiểu cả rồi.
Đồng thời lúc này, ông Bạch và những người khác cũng đã nghe được tin tức.
Ông ta vừa nhìn thấy Trần Bình liền lập tức cung kính cúi người chào: “Cậu chủ Trần, tất cả là do tôi sơ suất, xin cậu hãy trách phạt!”
Trần Bình lạnh lùng đảo mắt, nhìn vào ông Bạch, trâm giọng nói: “Bây giờ không có thời gian dây dưa với ông chuyện trách nhiệm là của ai, lập tức dẫn người đến thành phố Tây trước, nếu Giang Uyển và con gái tôi có bất cứ tổn hại nào, không chỉ là Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692095/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.