*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Thương trừng mắt nhìn gã một cái, nói: “Nói bậy bạ gì đó, đó là cậu Trần, ăn mặc quê mùa gì chứ, không thể để cho cậu Trân nghe thấy những lời này!”
A? Hàn Ngọc Đường nuốt một ngụm nước bọt, mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
“Chẳng trách vừa rồi anh ta lại nói như vậy, mẹ nó, người đàn ông này điên rồi, rõ ràng là giàu có như thế, lại còn ăn mặc quê mùa như vậy, hẳn là cố ý đi.”
Hướng Như Tuyết phun ra một câu, lời này vừa vặn bị Hàn Thương nghe thấy, ông ta nhướng mày nhìn phản ứng bọn họ liên biết đã xảy ra chuyện rồi.
“Ngọc Đường, khai thật đi, có phải con đã đắc tội với cậu Trần không?”
Hàn Thương sắc mặt lạnh lùng hỏi, cháu trai của ông ta tính tình kiêu ngạo, hay nói thẳng, dễ làm mất lòng người khác.
Nếu thật sự đã đắc tội với Trần Bình, nhà họ Hàn sẽ không xong đâu! “Cậu, cháu xin lỗi, cháu không biết anh ta là cái gì cậu Trân, cháu … anh ta…”
Hàn Ngọc Đường hoảng hốt, gã không phải không có nghe cậu mình nhắc đến tên của cậu Trần, nhưng mà gã vẫn luôn nghĩ rằng người đó là một người đàn ông trung niên, ai ngờ cái người vừa nãy chình là anh ta! “Còn không kể lại hết mọi chuyện cho cậu nghe!”
Hàn Thương thở gấp, xụ mặt nói.
Hàn Ngọc Đường buồn bực cúi đầu, kể đầu đuôi mọi chuyện ra.
“Con, con, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692017/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.