*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hàn Ngọc Đường! Đừng đi theo tôi nữa!”
Chu Linh Huyên rất tức giận, cô ta quay mặt thở phì phò nhìn Hàn Ngọc Đường đang đi theo sau ʍôиɠ cô ta.
“Linh Huyên, tôi biết tôi sai rồi, tha thứ cho tôi đi, tôi xin lỗi có được không?”
Hàn Ngọc Đường nói.
Sau đó, gã ta liếc nhìn Trần Bình đang bị Chu Linh Huyên lôi kéo, đầu tiên là căm hận tách họ ra, sau đó gã ta đưa đôi mắt xấu xa sang sau đó lạnh lùng nói: “Này, tôi xin lỗi.”
Trần Bình cười cười, cũng không muốn gây chuyện, có thể thấy nhóm người này là những người sống trong nhung lụa thế hệ con nhà giàu thứ hai nên lạnh nhạt nói: “Không sao, vậy tôi có thể đi được rồi chứ?”
“Có thể cút rồi.”
Hàn Ngọc Đường lạnh lùng nói một câu, sau đó quay đầu nhìn Chu Linh Huyên cười lấy lòng, nói: “Linh Huyên, như vậy được rồi chứ?”
Chu Linh Huyên trừng mắt nhìn gã, không nói gì nữa.
Trần Bình xoay người rời đi, phía sau truyền đến lời nói khinh thường của Hàn Ngọc Đường: “Thực sự là xui xẻo, vậy mà xin lỗi một tên hèn mọn như vậy.”
Câu này khiến Trần Bình nhíu mày, anh không làm gì cả, vậy mà cứ phải gặp loại chuyện như vậy, hơn nữa còn bị người ta măng chửi mấy lần.
Anh dừng chân lại, ngửa đầu nhìn lên trời, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên, anh xoay người một cái, đi đến mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692016/chuong-625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.