*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gậy ông đập lưng ông! “Vâng, cậu Trần.”
Ông Bạch gật đầu đáp ứng, vẫy vẫy tay, mấy người liền tiến lên.
Tưởng Văn Lệ nghe xong, toàn thân sởn cả lông, hét lên: “A, không được, các người không được làm như vậy! Tôi là Tưởng Văn Lệt Nhưng mà, hai người của ông Bạch đã thô bạo kéo Tưởng Văn Lệ đi.
“Chồng ơi, cứu em, cứu em với!”
Tưởng Văn Lệ sợ hãi, khóc la om sòm.
Vạn Hưng Học cũng điên cuồng gào thét: “Thằng nhóc Trần Bình kia, mày dám! Tao là Vạn Hưng Học của nhà họ Vạn, nếu mày dám làm ra chuyện này, thì chờ lửa giận của nhà họ Vạn thiêu đốt đi!”
“Ông Bạch, ông phải suy nghĩ cho kỹ! Nhà họ Vạn của tôi không phải quả hồng mềmi”
Vạn Hưng Học rống lên, nhìn thấy Tưởng Văn Lệ bị đối phương đè xuống đất, người bên cạnh cũng rút gậy ral Ông Bạch nhướng mày, ông ta nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Trần Bình, do dự.
Bởi vì ông ta biết rõ sức mạnh của nhà họ Vạn, đặc biệt là ông cụ nhà họ Vạn.
Họ cũng không dễ chọc vào nha.
Ông Bạch nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng phất tay một cái, lòng dạ hung ác, quát: “Ra tay!”
Vừa dứt lời! Bụp! “AI”
Tiếng kêu thảm thiết không dứt.
Tay chân Tưởng Văn Lệ bị đánh gãy! Bà ta đau đớn té xuống đất hôn mê bất tỉnh.
“Văn Lệt”
Vạn Hưng Học mở to mắt, không thể kiềm chế cơn giận nhìn Tưởng Văn Lệ trêи
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692010/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.