*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy âm thanh này, vẻ khinh bỉ trên mặt Vạn Hưng Học càng lan rộng, ông ta nhìn Trần Bình đầy giễu cợt và tàn bạo: “Nhóc con, lần này mày thật sự khó thoát khỏi đây! Ông Bạch đến đây, mày e rằng sẽ chết rất thảm, còn đứa em gái kia của mày, chắc chắn cũng sẽ cùng theo mày đến địa ngục thôi!”
Tuy nhiên, Trân Bình nhìn Vạn Hưng Học như một thằng ngốc, nhếch khóe miệng, nói: “Ô, thật sao? Vậy thì tôi thật sự hy vọng lời ông nói là thật.”
Vạn Hưng Học nghe thấy lời này lại nhìn thấy dáng vẻ không sợ chết của anh thì trong lòng lại hôi hộp.
Sao lại như vậy? Người này đã mạo hiểm một mình rồi vậy mà còn bình tĩnh như vậy.
Chẳng lẽ nó không sợ chết sao? Tưởng Văn Lệ ngồi trêи sô pha, dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Trần Bình, chế nhạo: “Ha ha, mày cứ giả bộ đi, để lát nữa tao xem mày làm sao quỳ xuống câu xin tao thương xót!”
Mẹ nói Tưởng Văn Lệ sắp bùng nổ.
Đã đến giờ này cái thằng nhóc ngu ngốc vẫn còn kiêu ngạo như vậy! Nó không biết ông Bạch là ai sao? Đó là một trong ba anh hùng ở Thượng Hải! Giết người không chớp mắt! Cũng vào lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trêи hàng lang ngoài cửa.
Ông Bạch, trong bộ vest trắng với mũ dạ xuất hiện trong văn phòng chủ tịch, theo sau là Hậu Nguyên và những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1692009/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.