*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba… ba mươi nghìn tỷ? Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều sững sờ! Khưu Trạch giương mắt đờ đẫn nhìn Trần Bình, từ trên mặt cậu ta, đọc không ra bất cử sự giả vờ nào.
Cậu ta nói là thật sao? Chuyện này sao có thể? Ba mươi nghìn tỷ! Cậu ta điên rồi sao? Ai mà có nhiều tiền như thể được! Tiện tay liền thầu ba mươi ngàn tỷ phát triển sở nghiên cứu, chắc hẳn phải sở hữu vốn liếng nghìn nghìn tỷ! Người như thế này, sao lại là một người vô danh không có tiếng tăm gì được? Nhưng, từ lúc nào Thượng Giang lại xuất hiện một nhân vật thể này? Khưu Trạch chưa từng nghe nói đến! Cũng chưa từng gặp được kẻ lắm tiền nào như Trần Bình! Thể nên, ông ta mở miệng cười lớn châm biếm: “Cậu nói cái gì? Ba mươi ngàn tỷ? Cậu thanh niên trẻ à, cậu làm bộ làm tịch có điểm quá rồi đó.
Muốn cảm tạ giáo sư Thẩm của chúng tôi là chuyện tốt, nhưng cậu mở miệng nói năng hàm hồ như thế là không tốt đâu.”
Ông ta không tin, tên nhãi như Trần Bình, có thể lấy ra được ba mươi ngàn tỷ! Cho dù cậu ta có chút tiền tài quyền thể, cũng chẳng qua là vài tỷ vài chục tỷ mà thôi.
Ba mươi ngàn tỷ? Chuyện tiếu lâm! Thẩm Bích Hoa cũng sững sờ, lúc nghe thấy con số Trần Bình nói, trực tiếp bị dọa cho hết hồn.
Nhưng, rất nhanh, bà liền bình tĩnh lại, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1691915/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.