Trần Bình ngước mắt nhìn sang, đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, vẻ mặt chỉ toàn sự bỡn cợt và mỉa mai.
“Vương Vĩ Trạch?”
Trần Bình nhíu mày, Vương Vĩ Trạch là bạn đại học của anh, từng cùng nhau theo đuổi Giang Uyển, là tình địch.
Chằng qua là, cuối cùng, Giang Uyển đã lựa chọn Trần Bình đa tài.
Cho nên, chuyện này vẫn luôn day dứt trong lòng Vương Vĩ Trạch.
Cậu ta tự cho rằng mình không hề thua kém Trần Bình, thế nhưng tại sao lúc đầu Giang Uyển lại chỉ chọn Trần Bình? Hơn nữa, Vương Vĩ Trạch nghe nói, bây giờ Trần Bình vô cùng kém cỏi, khởi nghiệp thất bại, đi giao đồ ăn để kiếm tiền, con gái mắc bệnh tim bẩm sinh, cuộc hôn nhân của anh ta và Giang Uyển cũng đã tan tành.
Càng như vậy, trong lòng Vương Vĩ Trạch càng căm hận.
Người đàn ông này luôn canh cánh trong lòng về chuyện người phụ nữ mình thích thời đại học bị người khác cướp đi mất.
Một tên rác rưởi, đã làm khổ người phụ nữ mình thích! “Vãi thật, thật sự là cậu sao bạn học cũ.”
Vương Vĩ Trạch cười lớn bước tới, vỗ lên vai Trần Bình nói: “4 năm rồi nhỉ, đã lâu chưa gặp cậu rồi, nghe nói gần đây cậu đã đổi nghề làm nhân viên giao hàng sao? Thế nào, một tháng kiếm được bao nhiêu, chắc cũng kiếm chác được nhiều nhỉ.”
Trong lời nói của Vương Vĩ Trạch luôn bộc lộ sự mỉa mai cao ngạo, khiến người khác đều cảm giác vô cùng khó chịu! Trần Bình chau mày, cười: “Cũng tạm.”
Vương Vĩ Trạch cười ha ha hai tiếng, biết Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1691437/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.