Cô đã cố gắng tin lời Quốc Thiên nhưng mà những lời anh nói thật sự rất mơ hồ nhất là đối với một người ăn bám nhà mình gần một năm trời càng vấy lên hoài nghi về việc Quốc Thiên đang có vấn đề về thần kinh.
Nguyệt Vân đăm đăm nhìn vào đôi mắt của Quốc Thiên. Ánh mắt anh toát lên vẻ tự tin tràn đầy sự tin tưởng khiến Nguyệt Vân cũng lung lay ý nghĩ liên hồi không biết nên tin bên nào.
“Mày còn không mau cút ra ngoài cho tao ngay.”
Thu Cát bực tức nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyệt Vân.
Quốc Thiên nhặt lấy chiếc áo của mình xé toạc làm hai rồi quấn chặn máu lại. Anh vẫn không mảy may để ý những lời của Thu Cát.
“Sao nào, cái thằng không biết ngượng, đi nhận vơ công sức người khác bộ mày không tự nhục hay tự nhìn vào gương mà vả vào mặt đi hả.”
Trần Đôn lên tiếng mỉa mai.
“Kẻ cần vả vào mặt tự nhủ là ngươi đó.”
Quốc Thiên nhìn căm phẫn Trần Đôn
Thu Cát nghe thế tức giận cầm cây chổi lao lại đánh Quốc Thiên.
“Thằng chó này cút ngay, cút ngay.”
“Đuổi như con chó rồi mà cũng vẫn không đi, công nhận thằng này mặt chai còn hơn gì. Nghĩ sao mà dám tự nhận giải quyết chuyện của tập đoàn Hải Trí đúng là điên mà. Bộ mày nghĩ mày là ai, hay chỉ là một con chó ăn bám nhà vợ.”
“Đúng tao không là cái gì cả như lời mày nói nhưng mày có biết tại sao mọi việc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-danh-gia/2653247/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.