Hà Trung đang điều trị trong bệnh viện, phần lớn khuôn mặt anh đã bị đánh sưng tới biến dạng, những vết bầm tím khắp người nhìn vào trong thật kinh dị. Phần lớn những vết thương này đều đánh khá hiểm đúng là phải nhờ Quốc Thiên can ngăn thì hắn ta mới có thể giữ được cái mạng của mình chứ nếu không gặp ông bà sớm rồi.
Vừa nhấc máy nghe đã bị sử chỉ trích của Trần Đôn dồn dập khiến hắn cũng tức lên chửi.
“Đ* mẹ mày, mày còn nói thế được cơ à.”
Khá bất ngờ khi bị Hà Trung chửi, Trần Đôn cũng nói tiếp.
“Mày ăn tiền của tao rồi mà mày còn dở giọng chửi tao nữa à. Rốt cuộc mày xảy ra chuyện gì vậy.”
“Chuyện gì nữa ư, mày còn hỏi nữa à. Tao..”
Hà Trung tính nói nhưng nhớ lại lời chú mình dặn, tuyệt đối không được nói ra thân phận thật của Quốc Thiên nếu không cả hai người sẽ không còn mạng nữa.
“Thôi chả có gì đâu, rồi sau này mày sẽ gặp được ngài ấy. Giờ tao phải qua nước ngoài một thời gian mày đừng liên lạc với tao nữa.”
Nói tới đây y cũng tắt máy. Trần Đôn ngơ ngác không hiểu ý của Hà Trung là như thế nào anh cũng bán tín bán nghi mà không gọi lại hỏi thêm nữa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn vậy cơ chứ, đúng là tức chết đi mà tốn tiền gặp ba chuyện vớ vẩn…”
Nghĩ vậy xong hắn cũng không nói năn gì nữa bởi vì làm gì làm Hà Trung cũng có chú là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-danh-gia/2653246/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.