Nhân Quang tiến tới nắm đầu Hà Trung hất hắn ta té nhào xuống dưới đất.
Hà Trung vội vàng lúm khúm van xin.
“Ôi xin ông hãy tha cho tôi, tôi có làm gì nên tội tình đâu.”
Tấn Lang vung tay tát mạnh vào mặt đứa cháu.
“Câm mồm mày lại, mày còn nói là không có làm gì nữa cơ à.”
Hà Trung mếu máo.
“Chú ơi, cháu đã làm gì đắc tội với ông Nhân Quang đâu kia chứ. Rõ ràng cháu được ông ấy gọi tới đây chẳng làm gì thì bị đánh như vầy.”
Tấn Lang lại vả thêm cho hắn phát nửa rồi giằng giọng nói.
“Mày nói thế khác nào bảo ông Nhân Quang vu khống mày, cái thằng chó chết này tao phải đánh cho mày khai ra tội mới được.”
Nói rồi ông ta tùm cổ áo Hà Trung kéo tới bên chiếc hồ nuôi cá gần đó rồi nhận đầu hắn xuống. Rồi lại kéo lên nói.
“Giờ mày có khai không hả?”
“Chú ơi, cháu là cháu trai duy nhất của nhà chúng ta đấy, chú muốn giết cả cháu thật sau.”
Tấn Lang cau mày thấy đau lòng nhưng vẫn phải làm bởi vì ông Nhân vẫn đứng đó dõi nhìn. Tấn Lang lại trừng mắt lên quát.
“Vậy thì mày mau nhận tất cả tội lỗi trước mắt ông Nhân và cậu chủ Thiên đi.”
Hà Trung còn chưa kịp định hình câu nói của Tấn Lang về cái câu cậu chủ Thiên mà ông ta nói, thì lại bị nhấn đầu xuống lần hai.
“Sao hả mày có chịu thừa nhận mọi tội lỗi với cậu chủ Thiên không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-danh-gia/2653249/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.