Bách Đông Thanh không quá để ý cười cười: “Lúc đó mọi người đã giúp tớ rất nhiều, tớ có làm nhiều thêm chút chuyện cũng chỉ là tiện tay mà thôi, đều là bạn bè với nhau, cam tâm tình nguyện giúp đỡ, có gì đâu mà cám ơn với không cám ơn.”
Trình Phóng nhìn anh trầm mặc một lát, cuối cùng cũng chỉ cười khẽ một tiếng, ngồi lại trên băng ghế nhỏ, tiếp tục thêm củi vào lò.
Ở nông thôn rất ít khi ăn nhẹ bữa sáng đúng nghĩa, để có sức lực cho một ngày làm việc, bữa sáng thường được xem như là một bữa ăn chính như bữa tối, mọi người bắt đầu làm việc sau khi ăn xong.
Ăn cơm xong, Trình Phóng và Mạc Vĩ muốn khởi hành trở về. Lúc tạm biệt, Mạc Vĩ kéo tay Bách Đông Thanh, mém chút nữa là lại cảm động đến rơi nước mắt, tất cả mọi người đứng đó có chút dở khóc dở cười.
Trình Phóng bá vai anh ta, cười nói: “Anh còn như vậy, luật sư Bách sẽ bị áp lực đấy.”
Mạc Vĩ có chút không được tự nhiên gãi gãi đầu, thấp giọng nói: “Cũng chỉ vì trước đây tôi đã hiểu lầm luật sư Bách, bây giờ nhớ lại thì vô cùng áy náy.”
Hứa Húc nói: “Đừng nói anh không nhận ra được, chính tôi đây là bạn gái chung sống mấy năm với anh ấy, cũng còn hiểu lầm anh ấy đây! Cho nên chuyện này không trách anh được, muốn trách thì phải trách anh ấy che giấu quá tốt.” Nói xong, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh, trêu chọc nói, “Em thấy kỹ thuật diện xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-theo-duoi-anh-sang/1717577/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.