Roman đã chết. Và tôi lại một mình.
Tôi chệnh choạng trở lại bên trong pháo đài, nhìn chằm chằm vào lá cờ của Bang Tatarstan-lá cờ của chúng tôi-giật tung phía trên một tháp canh, với một viên đạn găm qua góc phải. Tôi cắn ngón tay để chúng không run lên.
Con đường đi bộ từ lối vào pháo đài đến tòa nhà chính mờ kịt, như bị bao phủ bởi một đám mây mù. Pháo đài Izhevsk không rộng rãi, nhưng cũng chẳng đủ nhỏ để tôi không nhớ nổi rằng mình đã di chuyển từ chiến trường đầy xác chết đến hành lang đầy người cụt tay như thế nào. Tất cả những gì hiện ra trong tâm trí tôi là tiếng 'hự' cụt ngủn của Roman trước khi cơ thể anh đâm rầm vào bao cát. Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng rít khi Roman trượt xuống bao lơn phủ đầy tuyết và trườn xuống chiến hào. Anh ấy vẫn ở ngoài đó. Vẫn chết.
Mùi máu của anh xộc trở lại vào trong miệng tôi.
Tôi quỳ xuống, cào đất cho đến khi gom được một nắm tuyết. Tôi nhét tuyết vào miệng rồi nhai ngấu nghiến. Rồi tôi vốc thêm một nắm nữa, nhét vào, nhai ngấu nghiến. Một nắm nữa. Rồi một nắm nữa.
Tôi ngấu nghiến tuyết cho đến khi mùi máu tan đi.
Chỉ sau đó, làn sương mới lùi bước, và lối vào khu phức hợp hiện ra trước mắt tôi. Cả một quân đoàn đang nằm trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi.
Lũ khốn kiếp. Tôi cá là họ đang phán xét tôi, như thể họ chưa từng mất đi một người bạn nào trước đây vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cuoi-cung-tren-trai-dat/2907054/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.