Tôi bước vào căn nhà kho buốt thấu, chật chội mà tôi gọi là nhà, nơi những đám bụi bắn tung tóe trên không trung, che khuất tầm nhìn của tôi ngay khi tôi đẩy cửa vào. Không gian xung quanh vắng lặng như tờ. Âm thanh duy nhất là tiếng quần áo sột soạt và tiếng nước chảy từ một đường ống gắn trên trần nhà, chạy vắt qua đầu tôi.
Giá như tôi chỉ là một lãng khách, đang thưởng thức vẻ đẹp của sự tĩnh lặng này chứ không phải là một người lính kiệt quệ đang tìm một nơi có thể sống được.
Tôi đặt người đàn ông bất tỉnh nằm cạnh một núi rác rưởi khổng lồ, một trong cả tá những đống lụp xụp mà cộng lại cũng chiếm khoảng nửa căn phòng. Trong những đống như vậy là máy sưởi, các bộ phận súng trường không tương thích với nhau, một chiếc ghế sofa cũ nát trong góc, những chiếc thùng rỗng và đủ những thứ vô dụng khác. Quá nhiều rác rưởi, quá ít công dụng. Thậm chí không có nổi một chiếc giường nào-ít nhất là không có cái nào không bị vỡ thành hai mươi mảnh.
Không đủ để sống sót qua mùa đông. Mùa đông nước Nga lạnh giá, tàn khốc, bất diệt.
Trong pháo đài nhỏ của chúng tôi, biệt lập giữa miền Tây nước Nga, không đủ chỗ cho cả hai trăm người chúng tôi ngủ. Những người may mắn nhất có được phòng ngủ thực thụ bên trong khu phức hợp. Những kẻ kém may mắn nhất sẽ qua đêm trong các boong-ke ngầm nằm sâu bên dưới chiến hào, và sau khoảng một tuần, họ sẽ luân chuyển chỗ ngủ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cuoi-cung-tren-trai-dat/2907053/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.