Mẹ con trăm miệng một lời, không tình nguyện ‘nga’ một tiếng, đành phải tiến vào chiếc xe thương vụ đã chờ sẵn ở ngoài cổng sân bay. Liên hồi ca thán trong lúc chiếc xe một đường chạy như bay đến viện bảo tàng.
Được một người nhân viên dẫn đi, một nhà ba người thực dễ dàng liền gặp được DIDLEE.
Đi đến văn phòng của LEE, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn quét liếc mắt một cái bốn phía, cánh cửa màu vàng nhạt cũ nát y như cũ, bên trong phòng DIDLEE đang ở tập trung tinh thần nghiên cứu một mảnh gốm sứ nhỏ của Cuba
DIDLEE bốn mươi lăm tuổi, khuôn mặt gầy guộc để râu dài, hơi chút có lạnh lùng, cái trán cao rộng, đeo một cặp kính cận, nhưng vẫn không thể che lấp đi ánh mắt sắc sảo của hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm ở trên cánh cửa cổ xưa gõ nhẹ hai tiếng, mỉm cười hỏi: “Hi, LEE, đang bận gì sao?”
DIDLEE từ mảnh gốm nhỏ kia ngẩng đầu lên, nhìn một nhà ba người đột nhiên xuất hiện ngây người một lúc, sau đó lập tức cười nói: “Nghị, nguyên lai là cậu nha? Đến đây khi nào cũng không báo trước để người ta còn đón tiếp? Lại là mang theo quý phu nhân nữa nha.”
Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy Lâm Duyệt, ôn nhu nói: “Duyệt Nhi, đây là DIDLEE, em đã từng gặp qua.”
“LEE, anh khỏe chứ ?.” Lâm Duyệt xấu hổ chào hỏi, chán ghét! Làm sao lại nói ra nàng từng đã gặp qua chứ, gặp qua mà lại không biết đối phương, thật sự là muốn giết chết người.
LEE há miệng thở dốc, đánh giá Lâm Duyệt ánh mắt có chút nghi hoặc. Lâm Duyệt đang xấu hổ vô cùng càng thêm không được tự nhiên, gãi gãi đầu ha ha cười gượng nói : “Ngại quá, tôi không cẩn thận đánh não bị thương, đã quên mất anh.”
“Ngay cả tôi cũng quên luôn theo.” Mạc Lặc Nghị Phàm không chút tư vị mở miệng nói, LEE cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nguyên lai là mất trí nhớ nha!
Vì thế ha ha nở nụ cười, sửa lời nói: “Nghị, cậu tựa hồ thật lâu chưa có tới gặp tôi nha, hôm nay là du lịch thuận tới uống trà sao?” Ngữ khí nói chuyện của bọn họ cực kỳ thoải mái và sinh động.
“Đại hồ tử công công, cháu khát.” Tiểu Thư Tình ở trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm vặn vẹo, hướng LEE kháng nghị nói.
Sắc mặt LEE trầm xuống, ra vẻ tức giận trừng mắt với nó, nghiêm mặt nói : “Tiểu tử kia, cháu gọi ta là gì ?” Đại hồ tử công công? Công công? Nghe thấy kỳ quái thế nào!
“Đại hồ tử công công.” Tiểu Thư Tình vô tội chớp mắt to, khi nói chuyện vươn tay nhỏ bé tò mò kéo kéo đại hồ tử trên mặt hắn chọc Lâm Duyệt ở một bên bắt đầu cời trộm. ( ha ha, đại hồ tử là cáo già, ý Thư Tình là LEE có bộ râu dài giống đuôi cáo nha mọi người.)
Trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm có chút khổ sở, đem tiểu Thư Tình đẩy hướng vào lòng Lâm Duyệt, chỉ chỉ phòng nghỉ bên cạnh nói: “Mang con đến bên kia uống nước đi, ở bên kia chờ anh.”
“Tuân mệnh!” Lâm Duyệt khí thế bồng bột kêu một tiếng, đến ôm tiểu Thư Tình đi.
Các nàng đi rồi, Mạc Lặc Nghị Phàm cười cười nhìn LEE một mặt đen sì, trêu đùa: “LEE, anh sẽ không chấp nhặt với tiểu hài tử hai tuổi đấy chứ?’’
“Tôi nào dám?!” LEE cười ha ha, lại lần nữa đánh giá Mạc Lặc Nghị Phàm, nói: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Không có việc gì người bận rộn như cậu sẽ xuất hiện ở nơi nhỏ bé này của tôi sao ?’’
“Gần nhất có chút việc bận, bởi vậy không có sang bên này.” Mạc Lặc Nghị Phàm tùy ý tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, đem vòng cổ lấy ra phóng tới trên mặt bàn, đi thẳng vào vấn đề nói: “Hôm nay là đến đây lĩnh giáo anh một chút, giúp tôi nhìn xem cái này có ý tứ gì ?’’
LEE tiếp nhận vòng cổ, lăn qua lộn lại nhìn nhìn, ngẩng đầu nhìn hắn nghi hoặc nói: “Không phải là ngay cả mấy mật mã vớ vẩn này mà cậu cũng không hiểu được chứ?”
Mạc Lặc Nghị Phàm cầm lấy kính lúp trên mặt bàn, nhắm ngay trung tâm vòng cổ, LEE thế này mới hiểu được. Ánh mắt vẫn dừng ở dãy ký tự trên vòng cổ kia, nhìn hơn mười phút sau, mỉm cười: “Cái này cũng không phức tạp gì, hẳn là mật mã của ngân hàng Tokyo Nhật Bản.”
“Nói nói xem anh làm cách nào mà hiểu được.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười khẽ hỏi hắn.
“Ha ha, đừng quên tôi là chuyên gia dùng chiêu này để kiếm cơm nhé, cái bảo tàng nhỏ nhoi này là tâm huyết của tôi. Đều dạy cho cậu, tôi lấy đâu ra cơm ăn chứ? Ha ha…”
“Được rồi, đừng thừa nước đục thả câu, nhanh chút nói cho tôi biết đi” Mạc Lặc Nghị Phàm không kiên nhẫn thúc giục nói.
LEE ngưng cười, nghiêm trang nói: “Cũng đơn giản, JAP hẳn là viết tắt của Japan, 00813 là mã hóa của Tokyo Nhật Bản trên thị trường quốc tế, như vậy là có thể trùng khớp với các chữ viết tắt tiếng Anh phía trước, JBA tự nhiên chính là ngân hàng đế quốc, cậu có thể đi tìm hiểu một chút về thứ tự sắp xếp cùng số đuôi mật mã của ngân hàng đế quốc Tokyo Nhật Bản sẽ rõ ràng ngay. Bất quá ký tự CH phía sau này tôi thấy có chút kỳ quái …’’
“Tôi đến đây lĩnh giáo anh cũng chính là chữ CH này. ” Mạc Lặc Nghị Phàm cười cười nhìn hắn, chờ đợi hắn tiếp tục nói tiếp. Lúc trước hắn cũng đoán được những ý tứ này, dù sao hắn cũng không có ngốc đến mức đó.
LEE trầm ngâm nửa ngày, ngón cái miết đi miết lại cái vòng cổ, thật lâu sau mới chần chờ nói: “Nếu dựa theo mật mã trinh thám trươc đây, CH ý tứ hẳn là Trung Quốc CHINA, bất quá Trung Quốc có liên hệ gì với ngân hàng Tokyo Nhật Bản cơ chứ?”
“Không phải anh tự xưng mình là đệ nhất lợi hại sao” Mạc Lặc Nghị Phàm giọng mỉa mai trêu chọc nói.
“Loại trò chơi này chơi khiến người ta say mê, cậu cho tôi thời gian, ta cẩn thận suy nghĩ.” LEE nói với Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Cám ơn, tôi đi trước!” Mạc Lặc Nghị Phàm đứng lên, hướng hắn chào từ biệt.
LEE quýnh lên, theo hắn đứng lên, bất mãn nói: “Nghị, con gái của cậu có khi nước còn chưa có uống xong, cậu đã muốn đi? Hay là ghế dựa của tôi không thể giữ được cậu?”
Mạc Lặc Nghị Phàm cười ha ha, thu hồi vòng cổ nói: “Ngại quá, lần này đến quả thật có chút việc, lần sau không có việc sẽ rẽ qua đây nữa!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]