Chương trước
Chương sau


Lâm Duyệt tựa vào nền nhà rất mau liền đã ngủ, khi tỉnh lại đã đến lúc ăn cơm trưa. Mơ hồ nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ của tiểu Thư Tình.

Nàng nheo nheo hai mắt, từ trên đất bò lên, sửa sang lại một chút quần áo hướng ban công đi ra. Ánh mặt trời nóng bức chiếu toàn bộ hoa viên, ở dưới một tàng cây, Lưu Tuyết cùng tiểu Thư Tình chơi rất vui vẻ.

Si ngốc nhìn thân ảnh nhỏ bé khoan khoái của tiểu Thư Tình, Lâm Duyệt đột nhiên cảm thấy hiện tại nó thực hạnh phúc, là vì có nàng xuất hiện sao?

“Cho dù em không thương anh, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, chẳng lẽ em cũng có thể không thương sao?” Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp, Lâm Duyệt hơi hơi sửng sốt, quay đầu liền đối diện với đối mắt thâm tình của Mạc Lặc Nghị Phàm, lại ẩn chứa vài tia thương cảm.

“Tôi….” Lâm Duyệt nghẹ lời nhìn hắn, nàng muốn nói là nàng thương hắn, yêu Thư Tình, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại không thể nào thốt ra được, chỉ có thể khó khăn nuốt trở lại.

Mạc Lặc Nghị Phàm vươn tay ôm trọn tấm lưng của nàng, đem nàng ủng tiến vào trong lòng bản thân mình, ở bên tai nàng ôn nhu nói : “Duyệt Nhi, anh hi vọng em có thể vẫn ở lại bên cạnh anh.”

“Nếu… Tôi là nói nếu… Cuối cùng anh phát hiện tôi không phải vợ của anh, anh sẽ làm thế nàod?” Sợ hắn tức giậnm Lâm Duyệt không thể không nói ‘Nếu’ vài lần.

Cứ nhìn việc nàng ‘Nếu’ nhiều lần, Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn là có chút tức giận âm trầm kiên quyết nói: “Không có ‘Nếu’! Em yên tâm, nhất định không có chữ ‘Nếu’ này.”

“Chẳng lẽ anh không thể đặt giả thiết một chút sao?” Lâm Duyệt chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Không thể!” Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn không lưu tình chút nào mà cự tuyệt, cùng ôm lấy hông nàng đi đến bên cạnh cửa sổ, nhàn nhạt mở miệng nói: “Chúng ta nên đi xuống ăn cơm trưa.”

“Ân.” Lâm Duyệt không yên lòng đáp lời, tùy ý hắn đem bản thân hướng xuống nhà ăn lầu 1.

Cơm trưa qua đi, Mạc Lặc Nghị Phàm quyết định nhanh chóng liên hệ với một người bạn tốt đang ở Los Angeles – DIDLEE, đang là giám đốc viện bảo tàng, DIDLEE cũng là một nhà nghiên cứu mật mã học.

Cũng là một Hoa kiều, về phương diện mật mã học người này hẳn là chuyên gia đứng đàu thế giới, đã từng giúp đỡ cục FBL cùng với cảnh sát Los Angeles giải mã hơn mười vụ án liên quan đến mật mã. Ông ta cùng Mạc Lặc Nghị Phàm là bạn tốt lâu năm, quen biết lần đầu tiên tại tiệc chiêu đãi của tỷ phú ô tô Bruce Kling, hai người vô cùng hiểu biết lẫn nhau, nhưng Lee có một thói quen rất tốt, đo slà cho tới bây giờ cũng không nhiều lời, đây cũng là nguyên nhân mà Mạc Lặc Nghị Phàm thích cùng ông ta tiếp xúc.

Có lẽ ông ấy có thể giúp bản thân hắn giải mã một chút bí mật của vòng cổ, Mạc Lặc Nghị Phàm suy nghĩ, liền khẩn cấp muốn gặp ông ta, giải mã bí mật của vòng cổ.

“Nghị ca ca, anh muốn đi đâu?” Lâm Duyệt thấy hắn đi có chút vội, ngăn hắn lại hỏi.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng, nhẹ nhàng mà mở miệng nói: “Đi Los Angeles, ngoan ngoãn chờ anh trở lại, được chứ?”

“Tôi tận lực.” Lâm Duyệt học ngữ khí lần trước củahắn, hùng hồn nói.

Mạc Lặc Nghị Phàm trầm ngâm một lúc, hướng phía người đứng phía sau phân phó nói :: “Đi chuẩn bị cho thiếu phu nhan một vé máy bay cùng chuyến với tôi.” Trợ lý gật đầu một cái, xoay người hướng thư phòng đi đến.

Lâm Duyệt sửng sốt một chút, theo dõi hắn vội la lên: “Nghị ca ca anh muốn làm gì? Anh muốn dẫn tôi đi Los Angeles?” Nàng chẳng qua là muốn hùng hồn trả thù hắn lần trức tà ác với nàng thôi, không nghĩ tới sẽ cùng hắn xuất ngoại nha.

“Anh không tin sự tận lực của em, bởi vậy biện pháp tốt nhất vẫn là mang em theo bên cạnh.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười nhẹ một tiếng, ôm lấy bờ vai nàng hướng cổng lớn đi đến.

“Ba ba, còn có con đâu?” Tiểu Thư Tình thực đúng lúc nhảy ra, chỉ vào chóp mũi chính mình hỏi.

Lâm Duyệt vui vẻ, ôm lấy tiểu thân mình Thư Tình, nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm nói: “Nghị ca ca, tôi còn ở lại trong nhà trông đứa nhỏ thôi.” Nam nhân này muốn đi Los Angeles làm cái gì không ai biết, nàng căn bản không dám to gan cùng hắn xuất ngoại. Ai biết hắn có thể làm ra điều tồi tệ gì với bản thân nàng hay không?

“Cùng đi là được.” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy tiểu Thư Tình, hướng cửa xe đi đến. Trước kia, khi hắn đi công tác chưa từng mang theo tiểu Thư Tình, nhưng là hôm nay hắn đột nhiên rất muốn mang các nàng đi Los Angeles, thuận tiện mang các nàng đi chung quanh chơi đùa một chút

“Nghị ca ca, chúng ta sẽ về sớm tới sao?” Nhưng mà nàng còn phải đi học nha!

“Sẽ” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm trang phun ra một chữ, khi đó Lâm Duyệt mới do dự đi theo, ngây ngốc theo hắn tiến vào trong xe, cùng nhau đi đến sân bay.

Lâm Duyệt vẫn là lần đầu đi đến Los Angeles, thời điểm máy bay chậm rãi hạ cánh, cũng là lúc tiếng kinh hô của nàng thốt ra tiếng. Cảm thấy hiếu kỳ với thành phố xa hoa này.

Đi ra khỏi sân bay, Lâm Duyệt liền khẩn cấp kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm hỏi: “Nghị ca ca, chúng ta đi chơi ở nơi nào trước? Nơi này có trò gì chơi vui nhất?”

“Con cũng muốn chơi!” Tiểu Thư Tình ở trong lòng Lâm Duyệt giãy giụa hét lên. Lâm Duyệt cười tủm tỉm đánh nhẹ một cái lên cái mông nhỏ của nó, cười nói: “Có trò vui còn dám thiếu con sao?”

“Mẹ tốt nhất.” Tiểu Thư Tình vui sướng kêu lên, ôm cổ Lâm Duyệt càn quẫy thật mạnh thân mình. Lâm Duyệt bị nó làm loạn nở nụ cười khanh khách, lúc nhất thời đem toàn bộ phiền toái đều quên hết.” Các bảo bối, thực xin lỗi, anh phải đi bàn công việc trước, xong xuôi mới có thể đi chơi.” Mạc Lặc Nghị Phàm không thể không mất hứng khi nói ra những lời này, một khắc cũng không dám quên mục đích chủ yếu khi tới đây
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.