Tiểu Bối từ từ mở mắt, đôi môi nhỏ chúm chím, Tiểu Bối nhìn xung quanh, đôi môi bập bẹ.
“Bố, cô Mỹ Đình.”
Cả Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình đều vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Tiểu Bối tỉnh lại, Cố Thiên Sơn ngồi thụp xuống giường, nắm lấy tay Tiểu Bối.
“Tiểu Bối ngoan, con thấy trong người thế nào rồi?”
Tiểu Bối mỉm cười, đôi má Tiểu Bối ửng hồng.
“Con không sao bố ạ.”
Tiểu Bối nói xong quay sang nhìn Mỹ Đình, vẻ mặt Tiểu Bối buồn sâu thẳm, trong rất đáng yêu.
“Cô Mỹ Đình…”
Mỹ Đình nghe Tiểu Bối gọi tên mình liền ngồi gần Tiểu Bối, Mỹ Đình đưa tay vuốt lấy mái tóc tơ mỏng của Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, con thấy khỏe hơn chưa?”
“Hôm nay không gặp cô Mỹ Đình, con buồn lắm, cả ngày không có ai kể chuyện và chơi với con cả.”
Lục Mỹ Đình bất chợt thấy lòng mình quặn thắt lại.
“Tiểu Bối ngoan, cô xin lỗi, là do cô không tốt nên mới để Tiểu Bối ra nông nỗi này.”
Lục Mỹ Đình nói đến đây, Cố Thiên Sơn liền có chút đồng tình, anh khoanh hai tay trước ngực, không thèm cả nhìn cô, giọng anh lạnh như tảng băng vậy.
“Phải rồi, còn đi bar được mà.”
Lục Mỹ Đình quay ngoắt sang nhìn anh, cô không muốn đôi co nhiều với anh, ánh mắt cô lộ rõ vẻ thất vọng, vì có Tiểu Bối ở đây, nên cô không muốn to tiếng.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình.
Cô nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-me-hop-dong-cua-con-gai-toi/3000103/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.