7.
Trước khi rời đi, tôi đi gặp cha mẹ anh.
Hai bác rất tốt với tôi.
Họ chưa bao giờ coi thường gia cảnh của tôi, trái lại còn vô cùng cảm kích ơn cứu mạng, còn muốn Chu Đình Hoài lấy tôi.
Chính bản thân anh là người không đồng ý.
Mẹ Chu nắm chặt tay tôi, áy náy xin lỗi tôi, hỏi tôi có muốn điều gì bồi thường lại không.
Thật cố chấp.
Tôi nhìn thoáng qua Chu Đình Hoài đứng sau bà im lặng không nói gì.
Từ đêm qua tới giờ, anh vẫn không nói câu nào.
Thấy tôi đi chắc anh mừng lắm.
Vừa ngước mắt lên thấy tôi, anh lại cau mày.
“Nhìn tôi làm gì?”
Tôi cười nhẹ, dịu dàng đáp: “Vậy làm phiền thiếu gia đây đưa tôi về nhé.
Đây là lần đầu tôi gọi anh là thiếu gia.
Vừa xa lạ, cũng vô cùng lễ phép.
Mới lạ lại lễ phép.
Chu Đình Hoài sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi nhìn vào mắt anh, cười nói: “Tôi đến đây cùng anh, vậy mong anh đưa tôi về nơi tôi nên về.”
Nghe tôi nói vậy, anh nhìn chằm chằm tôi rất lâu. Có điều anh cũng không gật đầu, cũng chẳng từ chối, mãi tới khi bị mẹ vỗ mạnh vào lưng, anh mới chậm rãi gật đầu.
Tôi đoán chắc là anh không muốn lắm, nhưng cũng chẳng sao.
Lần cuối rồi, coi như chấm dứt con đường tình bốn năm của hai chúng tôi.
Bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó.
Coi như là đến nơi đến chốn.
8.
Bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-tung-thuong/2860311/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.