9.
Chúng tôi chậm rãi bước trên con đường, có người quen nhìn thấy chúng tôi, cười chào hỏi: “A Tưởng, A Niệm, hai đứa về rồi à, bệnh khỏi chưa?”
Tôi trả lời: “Thím Vương, anh ấy khỏi rồi.”
“Vậy là tốt rồi, nghe nói ba con đi tìm công an khai báo người dân lạc đường, cho A Tưởng nhập hộ khẩu vào nhà con đấy. Hai đứa đăng kí kết hôn đi, già đầu cả rồi, có đứa con mới phải.”
Mấy thím trong xóm cười trêu chọc chúng tôi.
Nét mặt Chu Đình Hoài trầm xuống, mở miệng định nói gì đó, lại bị tôi giật tay áo. Tôi cười nói: “Dạ thím ơi, tụi con đi trước ạ.”
Chờ đến khi đi xa, chúng tôi vẫn còn nghe thấy tiếng họ bàn tán, nhưng không có ác ý.
Chu Đình Hoài nghiêm mặt, sắc mặt không ổn lắm, tôi nhìn anh giải thích: “Anh đừng giận, bọn họ nói miệng vậy thôi, không có ác ý gì đâu.”
Anh nhíu mày, cúi xuống nhìn tôi: “Vì sao cô không giải thích?”
Tôi sửng sốt, cười khẽ: “Có gì đâu mà giải thích, chờ anh đi rồi, bọn họ sẽ hiểu ra thôi.”
Lâu thật lâu trước đây, có người nói với tôi, Chu Đình Hoài chắc chắn không phải là người bình thường, vì khí chất của anh khác hẳn.
Họ nói sau này chắc chắn anh sẽ rời khỏi đây.
Chỉ là chính tôi không chịu buông tay, níu lấy anh, chỉ đổi về một thân vết thương đầm đìa.
Chu Đình Hoài muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả.
Chúng tôi đi tới chỗ trường tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-tung-thuong/2860305/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.