11.
Cuối cùng chúng tôi cùng nhau trở về nhà.
Ba tôi mừng rỡ ra đón. Lúc ăn cơm, ông cụ vui vẻ uống thêm đôi chén rượu, cười nói: “A Tưởng, bác đã đi đăng ký lưu trú cho dân lạc đường rồi, chắc cuối năm sẽ cho cháu vào hộ khẩu. Khi ấy cháu và A Niệm sẽ đăng ký được.”
Động tác của Chu Đình Hoài khựng lại, khẽ nhíu mày như thể không vui.
Tôi thở dài một hơi.
Ba tôi không biết chuyện Chu Đình Hoài đã khôi phục ký ức, cũng không biết chuyện anh đã quên tôi.
Lúc trước tôi còn ôm hy vọng cuối cùng, không muốn để ông lo lắng.
Bây giờ thì không còn cần thiết nữa rồi.
Tôi ngắt lời.
“Ba, không cần đâu, bọn con không đăng ký.”
Ông ngẩn ra: “Sao vậy con?”
Tôi rũ mắt, nhỏ giọng: “Lát nữa Chu Đình Hoài sẽ đi, anh ấy có nhà của mình, không ở lại đây đâu.”
Ba tôi im lặng hồi lâu không nói gì, một lúc sau, ông đột nhiên quăng đũa, nghiến nghiến lợi nhìn về phía Chu Đình Hoài: “Anh nói đi là đi, thế con gái tôi làm sao bây giờ? Hai anh chị ở bên nhau lâu như thế, trong thôn có ai không biết? Anh đi rồi bỏ A Niệm lại, anh nghĩ người ta nói con bé thế nào? Anh muốn con bé sau này sống trong thôn kiểu gì đây?”
Chu Đình Hoài vẫn bình tĩnh, lên tiếng trả lời: “Cháu có thể đưa cô ấy đi, tìm công việc cho cô ấy. Nhưng cháu có vợ chưa cưới rồi, không thể…”
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-tung-thuong/2860304/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.