12.
Cuối cùng thì tôi và Thẩm Nguyệt không đính hôn.
Không biết tại sao, trong đầu tôi luôn hiện lên hình bóng của một người con gái khác.
Là Cố Niệm.
Tôi thường gọi nhầm tên cô ấy.
Ban đầu Thẩm Nguyệt còn chịu được những sai lầm nhỏ của tôi, nhưng trong một lần say rượu, cô ấy tới đón tôi về.
“Đình Hoài, về nhà thôi.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, hình như tôi thấy được người con gái bỏ tôi mà đi.
Tôi đưa tay về phía cô ấy, miệng lẩm bẩm: “A Niệm…”
Khóe miệng đang cười của Thẩm Nguyệt cứng đờ, chịu không nổi nữa hất tay tôi ra, cầm ly rượu hất vào mặt tôi.
“Chu Đình Hoài, anh nhìn kỹ vào, em là ai?”
Rượu rất lạnh, khiến tôi tỉnh táo lại.
Tôi nhìn thật kỹ, làm gì còn bóng A Niệm ở đây.
Từ đầu tới cuối vẫn là Thẩm Nguyệt.
Tôi đưa tay lau rượu trên mặt, cười khẽ: “Nguyệt Nguyệt à.”
“Em là Thẩm Nguyệt.”
Không phải A Niệm.
Cô ấy bỏ tôi đi rồi.
Cô ấy không muốn đợi A Tưởng của cô ấy nhớ lại nữa, không còn bao dung sự lạnh nhạt ghét bỏ của tôi.
Tôi vẫn cảm thấy chuyện cô ấy rời đi mới chỉ ngày hôm qua.
Thế nhưng Thẩm Nguyệt lại nói cô ấy đi được một năm rồi.
Lúc cô ấy ở bên, tôi ghét bỏ cô ấy, cảm thấy thân phận của cô ấy ti tiện, không xứng đứng cùng chỗ với tôi. Nghe cô ấy kể về những hồi ức tốt đẹp, tôi chỉ thấy phiền.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-la-tung-thuong/2860302/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.