Buổi tối kéo Chung Nguyên đi phòng tự học, tôi chỉ vào cái chuyên mục nóng hổi và những reply hết sức xóc hông kia, nghiêm nghị hỏi: “Chuyệnnày là thế nào?”
Chung Nguyên xoa đầu tôi, cười ha ha nói: “Anh có gì nói nấy thôi.”
Tôi á khẩu, không ngờ thằng cha này trả lời trớt quớt! Tôi túm lấytay anh, tức giận nói: “Nhưng anh có biết làm thế mọi người sẽ hiểu lầmkhông? Hôm qua Tiểu Nhị bám nhằng nhẵng theo em cả ngày, anh không nhìnthấy nó cười gian tới thế nào! Nó còn hỏi, hỏi …”
Chung Nguyên vẫn mỉm cười: “Hỏi em cái gì?”
Tôi lắc đầu: “Ak, quên đi, nó không cho em nói lại với anh..”
Chung Nguyên vuốt má tôi, cười mê hoặc: “Lén nói thôi, nó không biết đâu.”
Tôi xoay mặt: “Không.” Đã hứa là không nói thì không được nói, làm người phải có tâm nha.
Chung Nguyên: “Không nói hả, anh mở cái chuyên mục kia lên vô đó tánmột chút chuyện đêm qua chúng ta đã làm gì.” Nói xong lập tức đăng nhậpvào diễn đàn.
Tôi do dự một chút, rốt cục vẫn ngăn chặn hành động kinh dị đó, haiz, rõ ràng tối qua có làm gì đâu, tại sao bản thân mình lại thấy chột dạ,đồ Chung Nguyên cầm thú!
Chung Nguyên không phản đối, xoay qua nhìn tôi: “ Nói đi.”
“Ak, nó hỏi … hỏi có phải anh không có năng lực không?”
Chung Nguyên đột nhiên nắm chặt tay tôi, thật sự là quá chặt. Anh híp mắt nguy hiểm nhìn tôi: “Vậy em trả lời thế nào?”
“Thì em không biết.” Tôi không chỉ là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/3297356/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.