Môn cuối cùng của chúng tôi là công cộng, rất đơn giản, tôi nộp bài sớm rồi ra ngoài, Chung Nguyên đã đứng đợi sẵn bên ngoài.
Sắc mặt anh hôm nay có vẻ âm u, vừa kéo tay tôi vừa nói: “Anh tiễn em.”
“Uhm” Tôi nói, nhón lên hôn anh một cái, vẻ mặt anh mới có vẻ vui hơn một chút.
Không phải mình anh buồn, thiệt ra tôi cũng thấy vậy, nghỉ đông a,hơn một tháng liền không được nhìn thấy anh. Nhưng hễ nghĩ tới mấy tháng rồi không được gặp ba, tôi lại không dám lưu lại trường học lâu thêm.
Chung Nguyên kéo hành lí đi phía trước, tôi lẽo đẽo theo sau, haingười mãi không nói gì. Lúc tới bến xe bus, Chung Nguyên trầm mặc cả nửa ngày rốt cục mở miệng, rầu rĩ nói: “Sau khi về nhà không cho phép uốngrượu.”
Tôi sửng sốt, lập tức ôm cánh tay anh cười nói: “Không uống, không uống mà.”
Tôi dụi vào lòng anh, dỗ dành: “Được rồi, nghe lời anh được chưa, anh còn giống mẹ hơn cả ba em”
Đang nói thì xe bus trờ tới, tôi leo lên trước, Chung Nguyên đi theosau. Vừa mới lên xe tôi cảm giác có người vỗ mông tôi, tưởng là ChungNguyên nên kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Lúc này Chung Nguyên đang nhìn chằm chằm người đứng cạnh tôi, sát khí đùng đùng.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy một ông chú mặt mày dữ tợn, đáng ghét đang nhìn mình, làm tôi giật cả mình.
Ak, chẳng lẽ vừa rồi là hắn…?
Nghĩ tới chuyện vừa rồi mình chắc là bị tên này phi lễ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khong-vao-dia-nguc-thi-ai-vao/3297357/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.