"Mất sáu người. Vì sợ bị người của Vũ Điệp giáo phát hiện thân phận, bọn họ không dám c.h.ế.t ở trong đó, đều cố gắng chống đỡ đến lúc ra ngoài mới tắt thở." Một người đáp lại.
Nguyên Yếm nghiêng đầu: "Mai táng chu đáo đi."
Nói xong liền bước lên, khẽ vén một góc tấm vải đen, nhìn vào bên trong chiếc lồng sắt.
Nhưng cuộc đối thoại đơn giản ấy lại khiến Sở Lạc lặng người thật lâu.
Ma tu của Đoạt Linh giáo đều là một đám điên cuồng cực đoan. Trong mắt bọn họ không tồn tại sinh tử, khổ đau, những thảm kịch mà người thường không dám nhìn thẳng lại có thể bị họ tùy ý dùng một câu nhẹ nhàng để gạt đi. Không phải giả vờ mạnh mẽ, mà là thật sự không để tâm.
Đúng vậy, xét đến cùng thì những người này trên thân thể có thể thuộc về chính mình, chắc cũng chỉ còn lại trái tim đang đập kia mà thôi. Họ chỉ cần làm những gì khiến trái tim mình vui, chỉ cần dốc hết sức thỏa mãn khát vọng bản thân.
Không cần lo lắng điều gì khác, dù sao thế giới này đã mục nát đến cùng cực rồi.
Họ có thể tà ác, có thể tàn nhẫn, cũng có thể thỉnh thoảng đ*ng t*nh.
Nhưng họ chỉ là những trái tim tàn khuyết rơi rớt nơi trần thế, thậm chí không thể gọi là con người hoàn chỉnh.
Như những phàm nhân yếu ớt đang dốc hết bất mãn trút lên thế giới này, phác họa nên một loại mỹ học điên rồ đến cực điểm.
"Chúng đang ngủ say đấy." Giọng nói mang vài phần đùa cợt của Nguyên Yếm vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639150/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.