Sau khi tiếng khóc của Doãn Phách dần lắng xuống, trong động phủ lại khôi phục vẻ yên tĩnh như ban đầu.
Sở Lạc nhìn thấy Doãn Phách đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, rồi từng chút một chỉnh lại áo bào, lau sạch gương mặt cho t.h.i t.h.ể lão nhân.
Khoảng thời gian duy nhất hắn có thể tùy ý bộc lộ nét trẻ con đã trôi qua, hắn lại trở về dáng vẻ cẩn trọng, chu toàn như ban ngày.
“Tổ phụ, trong lòng con đã sớm có đáp án, chỉ là bao năm qua luôn lo sợ mất đi thêm nữa, sợ hãi lùi bước, không dám dốc hết toàn lực.”
“Hiện tại ngẫm lại, Hình như cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi.”
“Phách nhi cáo lui, đợi vài ngày nữa rảnh rỗi sẽ lại đến thăm tổ phụ.”
Sau khi Doãn Phách rời khỏi nơi ấy, Sở Lạc cũng cùng Linh Yểm lặng lẽ thoát ra khỏi kết giới.
Dọc đường đi, Sở Lạc trầm ngâm mãi, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: “Chuyện Doãn lão tổ đã ngã xuống, ngươi đừng để lộ ra ngoài.”
“Ngươi nghĩ ta hứng thú với mấy việc thế này sao?” Linh Yểm hờ hững nói.
“Ta tạm tin ngươi.” Sở Lạc cân nhắc rồi đáp.
Linh Yểm nhướng mày: “Tạm tin?”
“Không còn lão tổ họ Doãn, Thần Mộng Tông nhất định sẽ bị nhắm đến. Nếu ma giới cứ chiến loạn không ngừng, d.a.o động không yên, e là ngươi cũng thấy phiền rồi.”
“Ta sẽ không ở lại ma giới lâu nữa. Ngươi đoán xem, bước tiếp theo ta sẽ đi đâu?”
Gặp phải ánh mắt đầy hứng thú của Linh Yểm, lòng Sở Lạc khẽ chùng xuống.
Tên này mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639146/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.