Tháng ba xuân về, hoa đào nở rộ tươi thắm, dưới ánh trăng sáng rỡ tạo thành biển hoa hồng nhạt trải dài.
Tà váy đỏ buông lơi từ cành đào, theo gió khẽ lay động, hương hoa lượn lờ giữa không trung.
Doãn Phách đến nơi thì thấy dưới tàng đào có một nữ tử vận y phục đỏ đang ngồi tựa như nhàm chán chờ đợi. Nàng cầm một quyển sách không rõ tên, mượn ánh trăng chăm chú đọc.
Hắn nhìn kỹ gương mặt kia, chợt thấy có chút quen thuộc.
Sở Lạc cảm thấy có người đến, bèn thu quyển sách lại, quay đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Trong mắt Doãn Phách thoáng qua một tia kinh ngạc.
"Thì ra là ngươi..."
Sở Lạc đã từ trên cây đáp xuống, đi đến trước mặt hắn: "Ngươi từng gặp ta?"
"Thấy qua tranh vẽ." Ánh mắt Doãn Phách trở nên phức tạp.
Nghe vậy, Sở Lạc cũng sực nhớ — hiện tại nàng vẫn là mục tiêu bị toàn ma giới truy lùng.
Nghĩ đến đây, nàng chỉ cười nhẹ: "Giờ ngươi có đang nghĩ đến chuyện bắt ta lại, giam ở Thần Mộng Tông, chờ lúc tông môn gặp nguy thì đem ra làm con bài mặc cả, đổi lấy đường sống cho tông môn không?"
Tâm tư thầm kín bị nói toạc ra, Doãn Phách vội dời ánh mắt đi.
"Sở cô nương và Thần Mộng Tông không oán không thù, ta sẽ không làm đến mức ấy. Chỉ là... chúng ta trước nay chưa từng gặp mặt, Sở cô nương đến tìm ta, có chuyện gì?"
"Nói chính xác, là tới đưa một vật."
Sở Lạc lấy ra một bản chép tay Thần mộng tâm kinh đưa cho hắn.
"Thần Mộng Tâm Kinh?!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639147/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.