“Trương Dực Xuyên vẫn luôn tìm ngươi.”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Linh Yểm liền nhạt đi.
“Ngươi tưởng ta không biết chuyện đó sao?”
“Vậy xem ra, ngươi không hề muốn nhận lại A Sam.”
“Là A Sam hay Trương Dực Xuyên, ta vẫn luôn phân biệt rất rõ.”
“Vậy ngươi có muốn gặp lại A Sam không?”
Ngay khoảnh khắc câu nói ấy rơi xuống, Sở Lạc thấy thân hình Linh Yểm khựng lại tại chỗ.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, gió cũng im bặt, thời gian như kéo dài vô tận.
“Ta… cũng đã chẳng còn là vị Thiếu chủ họ Tề ngày xưa nữa rồi.”
Linh Yểm tiếp tục bước đi, Sở Lạc lặng lẽ theo sau. Nàng tưởng sẽ cứ lặng lẽ tiễn hắn rời khỏi Thần Mộng Tông, nào ngờ hắn lại bất ngờ xoay người, kéo nàng nép mình vào một góc khuất.
Chỉ chốc lát sau, Sở Lạc đã biết có chuyện gì xảy ra , có người đang đi về phía này.
Đó là một thiếu niên vóc dáng khá cao, chỉ đi một mình. Khi đến gần, mới nhận ra người đó chính là Doãn Phách.
Hắn hết sức cảnh giác, bề ngoài thì như không để tâm gì, nhưng thực chất mọi động tĩnh xung quanh đều không thoát khỏi mắt hắn, hoàn toàn khác hẳn đám ma tu dễ lừa của Thần Mộng Tông.
Ở cạnh một người như vậy, chẳng thể nào lơi lỏng dù chỉ một khắc.
Nhìn thấy Doãn Phách đi ngang qua trước mặt, Sở Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng lại trỗi lên nghi hoặc.
“Trễ thế này rồi, hắn một mình đi đâu vậy? Mau theo xem.”
Sở Lạc kéo sợi xích nơi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639145/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.