Trong phòng vọng ra tiếng trò chuyện giữa Doãn phu nhân và Giản Dật Phàm.
“Không phải con không biết, ngay từ đầu phụ thân đã định truyền ngôi Tông chủ cho tiểu cữu rồi. Nhưng người đi quá đột ngột, chưa kịp để lại lời dặn, khiến tiểu cữu canh cánh trong lòng. Bao năm nay cứ ngăn cản con kế nhiệm thì thôi, cớ sao cả chuyện con uống rượu mà cũng phải quản?”
“Chuyện lệnh cấm rượu này, đúng là Tiểu Phách có phần thiếu suy xét. Hôm nay cũng có không ít trưởng lão đến tìm ta, ta hiểu cả. Nhưng con uống nhiều rượu như vậy mỗi ngày có hại cho việc tu hành. Tiểu Phách cũng là có lòng tốt mà thôi.”
Doãn phu nhân dịu dàng khuyên nhủ con trai.
“Nhưng lệnh đã ban ra rồi không thể thu hồi lại, ta không tiện làm mất mặt nó. Dù sao Tiểu Phách cũng là tiểu cữu của con mà. Phàm nhi yên tâm, nó không tranh đoạt chức Tông chủ với con đâu. Chẳng qua là muốn đợi con chín chắn thêm rồi mới cho kế nhiệm. Tiểu Phách nhất định sẽ toàn tâm toàn ý phò tá con. Con ấy à, cũng nên bớt chơi bời lại một chút.”
Doãn Phách đứng ngoài sân, nghe thấy những lời này, bàn tay đang nắm chặt chiếc vòng ngọc bất giác siết chặt hơn.
“Dĩ nhiên con biết những điều đó. Cho dù tiểu cữu có muốn tranh giành ngôi Tông chủ với con, thì trong tông môn cũng chẳng có bao nhiêu người ủng hộ hắn. Phụ thân đã qua đời, phía sau tiểu cữu chỉ còn vị ngoại tổ đã bế quan nhiều năm. Đúng là tiểu cữu làm việc rất giỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639144/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.