Trong Như Ngọc lâu, Sở Lạc cảm thấy đi bên cạnh Giản Dật Phàm chẳng khác gì đang làm nền cho hắn. Nếu có nữ tử từ trong lâu đi ngang qua, hắn sẽ kiêu căng nhướng mày, bộ dáng như thể đang nói: “Các ngươi có gì đáng giá, nữ nhân muốn bám lấy ta đầy ra đấy!”
Mà cái gọi là “nữ nhân bám lấy” ấy, rõ ràng chỉ nàng.
Vì quá chán ghét, Sở Lạc nghĩ thầm đây căn bản không phải là cách một người bình thường nên đối đãi với ân nhân cứu mạng. Ánh mắt nàng liếc qua cổ hắn một lượt.
“Bị ma khí ảnh hưởng rồi sao?”
Giọng Hoa Hoa vang lên, Sở Lạc lúc này mới bừng tỉnh.
Đúng vậy, bản thân nàng vốn không dễ nổi nóng như thế.
Nhanh chóng thu lại một phần ma khí của Linh Giao, Sở Lạc cũng ổn định lại tâm trạng, trên mặt lại hiện lên nụ cười lễ độ nhưng xa cách.
“Ân nhân, mời bên này.” Giản Dật Phàm đã xoay người, định nhường nàng vào gian nhã tọa.
Đám hộ vệ của hắn dừng lại ở ngoài cửa. Dù hành lang khá rộng, nhưng vì người đông nên cũng bị chắn gần hết.
Giản Dật Phàm gọi liền một lượt hơn chục cô nương đến đàn hát, nhìn sắc mặt tiểu nhị của Như Ngọc lâu thì đây đều là những người từng bị hắn cầu hôn.
Đợi tiểu nhị lui xuống, hắn bắt đầu rót rượu kính nàng.
“Làm ân nhân chê cười rồi. Hôm nay tâm tình quá khó chịu, lúc bỏ trốn khỏi phủ cắt đuôi được hộ vệ, không ngờ giữa đường lại gặp sát thủ, may mà ân nhân kịp thời xuất hiện cứu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639137/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.