“Thần Mộng tông dù gì cũng là đại tông môn, ta chỉ là tán tu, vào trong đúng là không tiện. Chi bằng cứ mời vị Doãn Phong chủ các người nói tới ra gặp một chuyến?” Sở Lạc mỉm cười nói.
Lời vừa dứt, thủ lĩnh hộ vệ ngẩn ra. Hắn rõ ràng nhận thấy nữ tu này vừa rồi dụ dỗ thiếu tông chủ chính là để vào được Thần Mộng tông, ắt hẳn là sợ gặp Doãn Phong chủ. Sao bây giờ lại chủ động nhắc tới?
“Vậy… vậy thì gọi tiểu cữu đến đi.” Giản Dật Phàm cũng lên tiếng.
Đệ tử thủ sơn như được đại xá, vội vàng chạy đi truyền tin.
Không lâu sau, Sở Lạc cảm nhận được một luồng ánh mắt dò xét rơi lên người mình. Mà chủ nhân của ánh mắt ấy lại không hề giống như tưởng tượng là một lão giả, tuổi chỉ mới mười bốn.
Vóc người hắn cao gầy, sống mũi thẳng tắp, gương mặt thiếu niên còn chút non nớt nhưng đã bị thần sắc trầm tĩnh và con mắt như nhìn thấu muôn điều che phủ hoàn toàn.
Ánh mắt của Doãn Phách rất nhanh dời khỏi Sở Lạc, chuyển sang Giản Dật Phàm.
“Lại uống nhiều rồi?”
Thủ lĩnh hộ vệ sau lưng Giản Dật Phàm vội bước lên: “Xin Phong chủ trách phạt, thuộc hạ không canh giữ cẩn thận, để thiếu tông chủ ra ngoài một mình, không ngờ lại gặp sát thủ. Là vị cô nương này đã ra tay cứu giúp, giữ được tính mạng cho thiếu chủ, chỉ là…”
“Tiểu cữu, ngươi tới rồi.” Giản Dật Phàm đứng trước mặt Doãn Phách, cười hề hề, dù thiếu niên kia còn thấp hơn mình, hắn vẫn trông như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639138/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.