"Đã thất truyền rồi, từ lâu đã thất truyền rồi." Nói đến đây, lời của Nguyên Yếm mang theo vài phần tiếc nuối.
Hắn cười cười, quay trở lại trong phòng, ngón tay tiện tay lật xem đám sách trên bàn, đồng thời thong thả giải thích cho nàng.
"Ta đoán kẻ bán sách cho ngươi chắc hẳn có nói đây là tâm pháp thượng cổ phải không?"
Thấy Sở Lạc khẽ gật đầu, hắn liền nói tiếp: "‘Thần Mộng Tâm Kinh’ đúng là tâm pháp duy nhất có thể xưng là thượng cổ trong ma tu giới, hơn nữa còn là vật do Cổ Thần để lại."
"Cổ Thần?!" Sở Lạc giật mình, lập tức nghiêm túc lắng nghe.
Nguyên Yếm khẽ gật đầu: "Thuở trời đất sơ khai, thế gian này từng có Thần linh. Những truyền thuyết hoa mỹ kia không phải không có căn cứ. Trong đó có một câu chuyện kể về nơi này và một vị Cổ Thần."
"Cổ Thần từng ngủ một giấc ở đây, nằm mộng rất lâu. Đó có lẽ là một giấc mộng đẹp, bởi trong mộng Thần đã mỉm cười rất lâu, thế nhưng cuối cùng lại rơi lệ, trong bi thương mà tỉnh lại."
"Thế nhân hỏi, Thần nói mơ thấy chuyện xưa."
"'Chuyện xưa' là chuyện từ bao lâu trước? Thần không trả lời. Ngài chỉ quanh quẩn ở nơi này thật lâu, cuối cùng để lại một quyển tâm pháp có thể truyền thụ cho ma tu tu hành. Vì sợ kẻ lòng tham chiếm lấy, Thần đã đặt một tầng phong ấn, để lại huyết thần làm chìa khóa duy nhất để mở phong ấn, giao lại cho một người truyền đạo tâm địa thuần lương cất giữ."
"Người truyền đạo đó, chính là khai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639136/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.