“Những công pháp ma đạo mà hắn sưu tầm từ khắp các nơi trong Ma giới, có không ít thứ có thể tu luyện. Thế nhưng nếu không biết tiết chế, cứ tham lam luyện hết thì thân thể bị tổn hại không phải chuyện đùa.”
“Trương Dực Xuyên đã tự mày mò tu luyện ma khí nhiều năm, tâm tính sớm đã bị ảnh hưởng. Nếu dừng lại kịp thời thì còn có thể cứu vãn, bằng không có người dẫn đường đúng đắn, hậu quả cũng sẽ không mấy tốt đẹp.”
Sở Lạc khẽ thở dài: “Chỉ tiếc là ba giáo sáu phái giữ khư khư công pháp chính thống, chuyện này ở Đông Vực ai ai cũng biết, mà trong Ma giới, đến một vị thành chủ cũng còn mù mờ không hay…”
Linh Yểm đứng yên phía sau, lặng thinh không nói một lời.
Sở Lạc xoay người, chăm chú nhìn Triệu thành chủ đang bị ma khí trong người cuồng loạn bức ép.
“Nhìn tình trạng này của hắn, rõ ràng là tu luyện quá gấp gáp, nếu không tìm cách tán bớt ma khí trong thể nội, sớm muộn gì cũng mất mạng.”
Bên trong phòng, thuộc hạ đã rối loạn thành một đoàn.
“Không được rồi! Vẫn chưa ổn định! Thịt! Còn thịt nữa không?” Thành chủ gầm lên trong đau đớn.
Thuộc hạ nghe vậy, chỉ biết nhìn nhau, mặt ai nấy đều hiện vẻ khó xử.
“Đại nhân… lần trước đã từ thiếu niên kia cắt xuống hai miếng, hai ngày trước ngài đã dùng một, miếng còn lại… vừa mới dùng xong rồi ạ.”
“Không được! Ta không chống đỡ nổi nữa! Mau đi tìm hắn! Mau đưa hắn tới đây cho ta! Ta… ta không chịu nổi nữa rồi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639113/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.