Lờ mờ trong cơn mê, hắn tựa hồ nghe thấy thanh âm Trương Dực Xuyên đang trò chuyện cùng người khác.
“Ôi chao, không ngờ có thể gặp được Trương huynh ở chốn này, đã khuya thế này rồi, chẳng hay Trương huynh đang định đi đâu vậy? Nếu không vội, chi bằng cùng bọn ta tới ‘Giai Trà Lâu’ dùng một ấm trà. Buổi đàm đạo hôm trước do thành chủ khởi xướng, bọn ta vẫn còn thấy chưa đủ ý vị đấy.”
“Phải đấy, Trương huynh, huynh đã được thành chủ ưu ái, sau này tiền đồ vô lượng, cũng đừng nên khinh thường huynh đệ chúng ta.”
“Lần gặp trước thật không dễ gì, khi đó ở Giai Trà Lâu, bọn ta có ý dò hỏi nơi ở của Trương huynh mà không thể hỏi được. Hôm nay may mắn gặp lại, mong huynh đừng từ chối nữa.”
Giọng Trương Dực Xuyên mang theo vẻ khó xử:
“Các vị, hôm nay tại hạ quả thực có chuyện gấp, e là không thể bồi tiếp được rồi...”
“Chà, chuyện gì lại gấp hơn cả việc tu hành? Hôm đó tại Giai Trà Lâu người quá đông, ta còn chưa tiện nói ra chút cảm ngộ tu hành những năm gần đây. Hôm nay thì khác, chỉ có mấy người chúng ta, nếu Trương huynh chịu đến, ta sẽ kể cho nghe.”
"Trương huynh không đi thì bọn ta cũng không nghe được hắn nói ra cái gì hữu ích, ha ha ha..."
"Đi thôi Trương huynh."
Thuốc đắng nghẹn nơi cổ họng, Tiểu thiếu gia ho sặc không ngừng, tay lại run, bát thuốc rơi xuống đất vỡ vụn.
Trong đầu vang lên thanh âm của Lục Kiếp Vong Trần Cốt.
"Lần này lại cưỡng ép tỉnh lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639114/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.