Giữa lúc chợ lớn náo nhiệt người qua kẻ lại, Triệu Thành chủ bất ngờ hạ lệnh bắt hết bọn buôn người trong thành. Những viên quan từng câu kết cùng bọn ác nhân cũng không thoát, đều bị áp giải đến pháp trường, c.h.é.m đầu thị chúng.
Tề thiếu gia kéo theo Trương Dực Xuyên, thở hổn hển chạy đến, may mắn vẫn kịp giờ hành hình.
Ban đầu Trương Dực Xuyên còn chưa rõ chuyện gì, sau nghe tiếng bàn tán xôn xao của người đi đường, sắc mặt cũng dần biến đổi.
“Bọn buôn người... xử trảm thị chúng... chẳng lẽ là...”
Hắn kinh hãi không thôi, Tề thiếu gia liếc sang, nhoẻn miệng cười: “Đám buôn người ở Xuân thành phần lớn cùng một phe, hẳn là chính bọn đã bắt ngươi năm ấy.”
Lời vừa dứt, Trương Dực Xuyên càng thêm kích động, đổi thành là hắn kéo tay Tề thiếu gia, lao nhanh về phía pháp trường.
Trên đài cao, những gương mặt từng bao lần xuất hiện trong ác mộng của hắn, giờ phút này bị trói gô lại, bị đao phủ áp chế, sắc mặt đầy kinh hoảng, run rẩy như năm xưa chính hắn từng sợ hãi.
“Giờ đã đến, hành hình!”
Theo tiếng quát vang dội, lưỡi đao sáng loáng giơ lên giữa ánh dương tà.
Máu b.ắ.n tung tóe, đầu người rơi lăn lóc, phía dưới vang lên tiếng hò reo như sấm.
Trương Dực Xuyên dõi mắt không chớp nhìn cảnh tượng trước mắt, bao năm qua, hắn từng mong mỏi, từng chờ đợi một khoảnh khắc như thế này.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy, lòng hắn lại không rõ nên vui hay nên buồn.
Dù bọn ác nhân kia đã bị trừng phạt đúng pháp luật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639112/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.