Mấy ngày nay, cứ mỗi khi trời chưa sáng, Trương Dực Xuyên lại đi sâu vào trong rừng tìm thú hoang, Tề thiếu gia gần như không thấy bóng dáng hắn.
Tuy thường một mình cầm sách, nhưng hắn căn bản không thể nào tĩnh tâm được.
“Ồn c.h.ế.t được... Ta căn bản không muốn nghe những âm thanh đó, ngươi đừng tự tiện truyền vào tai ta nữa.”
“Vậy sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ rất để tâm cơ đấy. Dù gì những người đó cũng có huyết thống với ngươi, huyết mạch, tình thân—đối với nhân tộc mà nói, chẳng phải là thứ khó cắt đứt nhất hay sao?”
“Huyết mạch là huyết mạch, tình thân là tình thân. Họ sinh ta, nuôi ta, ta trả lại cho họ một thân thể m.á.u thịt đầy đủ, từ nay không còn liên quan gì nữa. Ngươi còn muốn xúi giục điều gì?”
“Thần minh của ta, thế nhưng đến giờ ngươi vẫn không dám rời khỏi khu rừng này, chẳng phải vẫn đang sợ đó sao? Sợ bọn họ sẽ lại bắt ngươi quay về cái lồng giam kia?”
“Ta sẽ rời khỏi Xuân thành. Khi đó, chẳng cần quan tâm đến họ nữa. Nếu A Sam muốn ở lại một nơi làm lâu dài, ta cũng ở lại cùng hắn, làm một phu tử bình thường. Đợi tích góp đủ bạc rồi thì cùng hắn đi tìm quê hương, từ đó về sau, sẽ không quay lại Xuân thành nữa.”
Trong không gian, giọng nói kia bật cười khẽ.
“Nếu đã không thích nghe giọng đám người Tề phủ, thì chi bằng nghe thử lời của người này đi, thần minh của ta, có khi ngươi sẽ hứng thú đấy.”
...
“Ồ? Hắn đã sống ở chỗ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639111/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.