Hương thơm của điểm tâm không ngừng tỏa ra từ gói giấy dầu, tiểu ăn mày như hổ đói lâu ngày, vội vàng xé mở gói giấy, hai tay run rẩy nhét những miếng bánh vào miệng. Tuy chưa đủ để no bụng, nhưng ít ra cũng tạm xoa dịu cơn đói cồn cào, khiến toàn thân nó như được tiếp thêm chút sức lực.
“Đa tạ… đa tạ công tử… Người là người duy nhất trong mấy ngày nay chịu cho ta ít thức ăn …” Trong miệng vẫn còn nhét đầy bánh, giọng nó vang lên nghẹn ngào mà mơ hồ: “ Tề thiếu gia, người đúng là đại thiện nhân!”
Phía bên kia bức tường vang lên tiếng cười nhẹ, giọng nói ôn hòa như gió xuân: “Ngày sau nếu đói bụng, cứ đến đây tìm ta, đừng nghĩ đến chuyện tìm c.h.ế.t nữa.”
“Thật sao? Về sau công tử thật sự sẽ ban cho ta ăn nữa ư?” Gương mặt tiều tụy của tiểu ăn mày ánh lên tia sáng hy vọng, nhưng chỉ thoáng chốc, nụ cười ấy đã nhạt dần, trong mắt lộ vẻ lúng túng, giọng nói cũng trở nên yếu ớt: “Hiện giờ… công tử có thể cho ta chút ngân lượng không? Một đồng tiền thôi cũng được… thật sự đủ rồi…”
Lời vừa dứt, liền thấy một mảnh vụn ngân từ bên kia tường bay qua, rơi xuống ngay trước mặt nó.
“Những thứ này ta không dùng đến, nếu ngươi có chuyện khó khăn thì cứ cầm lấy mà dùng.” Tề Thiếu gia ói vọng ra.
Tiểu ăn mày nhìn mảnh vụn bạc rơi ngay bên chân, ngơ ngác há hốc miệng. Cậu đã không biết bao nhiêu ngày nay chưa nhìn thấy tiền bạc, bây giờ mới tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639099/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.