“Tiểu ăn mày, ngươi… còn ở đó không?” Giọng Tề Thiếu gia từ bên kia tường vang lên, ẩn giấu trong đó là sự kiệt quệ, càng nghe càng phảng phất bi ai.
A Sam ngồi tựa lưng vào bức tường, cậu nhắm mắt, lẳng lặng hồi lâu mới khàn khàn trả lời: “Ta… đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi.”
Giọng bên kia như nhẹ nhõm hẳn, rồi lại tiếp lời: “Vậy thì tốt. Nhưng đừng cứ mãi kêu “chết” như vậy. Hôm nay trong bếp làm gà quay, ta giấu được chút thịt, để đó không dùng, giờ ta ném qua cho ngươi, đón lấy đi.”
A Sam vẫn im lặng ngồi đó. Sau lưng cậu vang lên tiếng gõ dồn dập lên bức tường, kéo dài rất lâu.
Lần này, dù Tề Thiếu gia đã tốn cạn lực tức, cũng không thể ném gói gà quay qua nổi.
Cuối cùng A Sam cất tiếng: “Ngươi đừng phí sức nữa. Ta sẽ tự trèo tường lấy.”
“Không được! Đừng qua!” Giọng Thiếu gia run run, rồi lại chậm rãi thốt, “Ý ta là, bức tường này quá cao, leo qua nguy hiểm lắm. Chờ chút, ta nghĩ ra cách rồi.”
Chốc lát sau, có tiếng bước chân vội vã, rồi lại im bặt. Khi A Sam ngước nhìn lên tường, thấy một cành cây dài được chặn ngang trên đỉnh, gói gà quay treo lủng lẳng. Cậu đưa tay đón lấy, hít một hơi, cậu xúc động:
“Ngon quá! Ta không nhớ đã bao lâu rồi mới được ăn thịt!”
Bên kia tường vang lên tiếng cười nhỏ, Tề Thiếu gia khẽ hỏi: “Hôm nọ ta nghe ngươi gọi “Phùng thúc” một tiếng, đó có phải là người nhà của ngươi đến đón?”
A Sam nuốt vội miếng gà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639100/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.