Vô duyên vô cớ.
Đến khi tới bến cảng, nhìn thấy thuyền của đội thuyền Hựu Thủy, Sở Lạc hơi sững người.
Khác với những chiến thuyền bọc thép của người khác, thường được gia cố thống nhất từ đầu đến cuối, sạch sẽ gọn gàng, thì thuyền của bọn họ lại trông rối mắt vô cùng — mỗi một phần thân thuyền dùng một loại linh tài khác nhau, năm màu bảy sắc, loè loẹt không chịu nổi, có vẻ là khi có tiền thì vá thêm một khối linh tài, lúc không tiền thì cứ thế tạm bợ mà đi.
Lúc bọn họ đến, trên thuyền còn có một lão ông tóc bạc đang lom khom, tay cầm linh tài vừa gõ vừa đập, dùng linh lực tu bổ thuyền.
Toàn bộ đội thuyền Hựu Thủy hơn hai mươi người, chỉ có tu vi của lão ông kia là Sở Lạc nhìn không thấu.
"Gia gia, hôm nay có khách đó!" Từ xa, Tước Sở cất tiếng gọi lão.
Nghe thấy vậy, lão ông đang tập trung công việc ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên người Sở Lạc lâu thêm vài nhịp, hiển nhiên cũng lấy làm lạ, một tu sĩ có tu vi như thế mà lại chọn đi thuyền của bọn họ.
Tước Nhất Hành chẳng để tâm mấy, chỉ nói: "Lên thuyền rồi thì phải biết nghe lời, muốn đi đâu, cần thu nhặt vật liệu gì thì nói với Tiểu Sở một tiếng là được!"
Lão gia tử tinh thần quắc thước, động tác tu sửa thuyền vừa gọn gàng vừa thành thục, hiển nhiên là từng lăn lộn trên biển bao năm, không chỉ giàu kinh nghiệm mà tu vi cũng chẳng thấp.
Nếu là ở nội lục, trong đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639000/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.