Nam tử trung niên lại nốc thêm một ngụm rượu, than thở:
“Ta cũng muốn lắm chứ, chuyện này đã nói bao lần rồi, nhưng ông nội ngươi sống c.h.ế.t không chịu đổi, nói gì cũng phải tiếp tục đi theo lộ tuyến cũ. Nuôi một chiếc thuyền như thế này, mỗi ngày chi phí tu sửa cũng chẳng ít, linh thạch kiếm được từ việc bắt yêu thú dưới biển, tìm kiếm tài liệu, đều đổ cả vào con thuyền ấy… Haiz…”
Thanh niên trông sang quán rượu phía đối diện, thấy một thuyền đội nữa lại ra khơi, thần sắc đầy u sầu, khẽ thở dài một hơi. Bỗng khóe mắt thoáng bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, hắn lập tức nhìn kỹ lại, ngay sau đó liền chạm phải ánh mắt của A Liên đang lơ lửng giữa không trung.
A Liên vừa thấy hắn, hai mắt lập tức sáng lên, vội kéo tay Sở Lạc: “Tri kỷ, chính là bọn họ đó! Hôm qua ta mua được chuỗi hạt từ chỗ bọn họ! Không ngờ lại gặp nữa, chúng ta đi theo thuyền họ ra khơi đi!”
Nghe vậy, Sở Lạc nheo mắt, đưa mắt nhìn theo hướng tay nàng chỉ: “Ồ? Chính là hắn bán cho ngươi một hạt ngọc với giá mười viên thượng phẩm linh thạch đó ư?”
“Xong rồi xong rồi!” — sắc mặt thanh niên kia lập tức đại biến, “Đến… đến tìm đòi nợ rồi!”
Thấy dáng vẻ thất thố của hắn, các thành viên còn lại trong thuyền đội cũng đưa mắt nhìn sang.
“Tiểu Sở ca, kia chẳng phải là tiểu cô nương mà huynh gạt hôm qua sao!”
“Chắc chắn nàng phát hiện ra chuỗi hạt không đáng giá, giờ kéo theo bằng hữu đến tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638999/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.