“Ta không chắc đâu, ngươi không thể đi theo ta thì phải đi theo lão gia tử họ Tước, chẳng lẽ muốn đi theo tên lưu manh Tây Vực kia sao?”
A Liên trợn to mắt: “Vậy thì chẳng phải vẫn nguy hiểm sao?! Ta muốn xuống thuyền! Ta muốn xuống thuyền!”
Sở Lạc thì nhìn về phía đường bờ biển đã biến mất: “Không còn cơ hội nữa rồi, với linh lực của ngươi e là không thể bay trở lại được.”
Tốc độ thuyền cực nhanh, nhìn về phía trước, có thể thấy những con thuyền khác đang chạy rất xa.
Hai canh giờ sau, thành viên đội thuyền phụ trách quan sát tình hình ven biển thay ca với nhóm ở bên ngoài.
Tước Sở sau khi ra ngoài, thấy Sở Lạc và A Liên vẫn còn ở đây thì đi tới.
“Phía trước có một nơi sản xuất băng tranh thạch, tiếp theo chúng ta sẽ dừng lại ở đó một canh giờ, có thể sẽ gặp các đội thuyền khác.”
“Băng tranh thạch là gì? Có đẹp không?” A Liên uể oải hỏi.
“Thứ đó không phải dùng để làm đồ trang sức, băng tranh thạch là một loại tài liệu luyện khí.”
Nghe đến đây, Sở Lạc liền hứng thú: “Ở đâu vậy, có cần xuống biển lấy không?”
Tước Sở gật đầu: “Có, nhưng phải để lại một nửa người trên thuyền, nếu không các đội thuyền khác sẽ dở trò với thuyền của chúng ta. Nếu ngươi cũng muốn tìm băng tranh thạch thì lát nữa có thể xuống nước cùng ta.”
“Ngươi chỉ cần chỉ cho ta phương hướng là được, ta quen hành động một mình.” Sở Lạc không muốn để vận rủi của mình ảnh hưởng đến người khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4639001/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.