Thế nhưng khi đi ngang qua cửa phòng A Liên, nàng bỗng dừng bước. Giờ này đã không còn sớm, sao nàng ấy vẫn chưa ra ngoài?
Sở Lạc gõ cửa một lúc, bên trong mới truyền ra tiếng yếu ớt.
“Vào đi...”
Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy A Liên đã tỉnh từ lâu, lúc này đang úp mặt đỏ ửng trên bàn, trông như bị lửa thiêu vậy.
“Sao thế?”
A Liên uể oải liếc nàng một cái, rồi nói: “Tối qua lại mơ nữa.”
“Mơ thấy gì?”
Chỉ thấy mặt A Liên càng lúc càng đỏ, sau khi đấu tranh nội tâm một hồi lâu mới lí nhí nói: “Thật... thật là xấu hổ...”
“Mơ giống mấy kẻ đọc sách kia à?” Sở Lạc hỏi tiếp.
A Liên gật đầu.
Thế là Sở Lạc lấy quyển thoại bản ra. Nếu như thật sự là “ Tơ Dục Mộng Tình ” đang ẩn trong quyển sách này, thì hẳn vật ấy đang kết nối giữa sách và A Liên. Nếu đem đốt quyển sách...
Sở Lạc rất nhanh liền dập tắt ý nghĩ ấy. Nếu “Tơ Dục Mộng Tình ” bị tổn hại, e là sẽ mang đến tai họa.
Nhưng nếu cứ để A Liên tiếp tục bị ảnh hưởng bởi thứ này, liệu có ổn không?
Hay là nên hỏi thử ý nàng ấy?
“Thật ra, vị hồ tiên nương tử kia trông rất đẹp, lại dịu dàng... gu ăn mặc cũng tạm được.” A Liên úp mặt lẩm bẩm nói.
Nghe nàng nói vậy, Sở Lạc cũng từ bỏ ý định nói rõ về “Tơ Dục Mộng Tình ”.
Người này đã bị ảnh hưởng rồi, ý kiến nàng đưa ra cũng không còn giá trị tham khảo.
“Có thời gian thì lo tu luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638977/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.