“Đại nhân, ngài đến rồi.” Nghe thấy giọng nàng, người bệnh yếu ớt là Tề Lễ quay đầu nhìn lại, giữa hàng mày tràn đầy u sầu.
“Chuyện xảy ra hôm nay, chắc ngài cũng đã nghe qua rồi,” hắn vịn vào mép giường, cố chấp muốn ngồi dậy: “Ta thực sự không nên quá kích động. Những người đó phần lớn đều là thí sinh năm nay, rốt cuộc còn trẻ người non dạ, dễ bị những vật ngoài thân mê hoặc. Ban đầu ta chỉ định mắng mỏ vài câu là đủ, nhưng chẳng hiểu sao khi đó đầu óc mơ hồ, lại động thủ mất rồi…”
“Ngươi đã bệnh đến mức này thì đừng cố sức nữa.” Sở Lạc nhìn thấy động tác muốn xuống giường của hắn, đành bất đắc dĩ nói.
Chu Đại nhân đứng bên cạnh cũng chau mày: “Ngươi xem ngươi kìa, lại tự làm mình tức đến nỗi lửa giận công tâm, biết thế thì trước đó đã nên kiềm chế một chút rồi.”
Tề Lễ không ngừng lắc đầu: “Ta vốn không có ý làm tổn thương những thí sinh đó, haizzz…”
Hắn vừa nói vừa rời giường, quỳ thẳng xuống trước mặt Sở Lạc.
“Đại nhân, chuyện xảy ra thế này, ta cũng không mong ngài che giấu gì giúp ta, chỉ cầu xin được tiếp tục ở lại nơi này, điều tra cho xong vụ án hồ tiên, mang kết quả trở về kinh chịu tội trước thánh thượng…”
Sở Lạc biết vị Tề đại nhân này thật lòng coi nàng là thị vệ do hoàng đế ngầm phái tới, tuy chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng có vẻ sau này nàng cần viết thư nói rõ với hoàng thất một phen mới được.
“Tề đại nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638976/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.