“Pháp môn dưỡng thú mà lão phu nhân truyền lại cho ngươi thật không có vấn đề gì sao?” Một chiếc mũ trùm rộng che kín khuôn mặt Hàn Nguyệt, “Ta đã âm thầm phái người thử nghiệm phương pháp này trước, kết quả là những linh thú được bồi dưỡng chẳng sống nổi mấy ngày đã lần lượt c.h.ế.t hết, tuyệt đối không thể là trùng hợp.”
“Bà ta cũng mới nói với ta hôm nay, phương pháp này muốn thành công còn cần dùng đến tinh huyết của Bạch Trạch – bảo vật gia truyền của Điền gia,” Hàn Trần sắc mặt âm trầm, “Ta đã nói rõ với bà ta rồi, nhưng bà ta kiên quyết không chịu giao tinh huyết Bạch Trạch cho ta, ngược lại còn âm thầm báo cho các bậc trưởng lão của Điền gia. Gần đây ta muốn làm gì, đều phải thông qua ý bà ta trước.”
Nghe đến đây, giọng Hàn Nguyệt cũng trở nên nghiêm trọng: “Chẳng lẽ bà ta đã phát hiện ra thân phận của ngươi rồi?”
Hàn Trần lắc đầu: “Trước đây ta đã vài lần thử dò xét, nhưng chưa từng lộ sơ hở, với tu vi của bà ta cũng chưa nhìn ra được gì. Nhưng hành động gần đây của bà ta lại giống như đang chuẩn bị con đường lui cho tôn nữ mình vậy.”
Hàn Nguyệt trầm mặc chốc lát, rồi nói tiếp: “Có lẽ bà già đó cảm thấy ngươi đối với Điền Tâm Cầm đã không còn như trước, ngoài điều đó ra thì mọi chuyện đều bình thường. Diễn kịch thì phải diễn trọn, ta biết ngươi ghét đứa lục đệ tử kia, nhưng muốn làm bà ta buông lỏng cảnh giác, ít ra cũng phải diễn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638969/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.