“Vậy thì chuyện sưu hồn này để hắn làm là thích hợp nhất.” Sở Lạc vuốt cằm suy nghĩ một lát, rồi lại hỏi: “Tình hình canh giữ Hàn Nguyệt hiện giờ thế nào? Đạo lữ của nàng ta – Trưởng lão Du Mông –có động tĩnh gì không?”
“Điền Tâm Cầm cũng rất coi trọng việc này, đã cử người đáng tin đến trông giữ Hàn Nguyệt, tuyệt đối không để bất kỳ người nào từ tiên môn khác nhúng tay vào. Còn Trưởng lão Du Mông vẫn đang ở trong Linh Thú Tông, nghe nói hiện cũng bị giám sát chặt chẽ.”
Sở Lạc khẽ gật đầu: “Nên làm như vậy. Sau khi sưu hồn xong, e rằng Du Mông cũng khó giữ được sự trong sạch, bây giờ lo bảo toàn bản thân còn khó, đừng nói chi đến chuyện tìm cách cứu Hàn Nguyệt. Đợi Hồng Kiếm đạo nhân tới phải lập tức báo cho ta biết. Sau khi sưu hồn xong, ta muốn xử lý hồn phách của Hàn Nguyệt.”
Sau khi trở về Điền gia, gia nhân trong nhà đang bận rộn treo lụa trắng khắp nơi.
Tình trạng của Phương lão phu nhân nay đã tạm thời ổn định, nhưng sau cú đánh của Hàn Nguyệt, thân thể bà đã suy yếu trầm trọng. Diện mạo trẻ trung được duy trì nhờ linh lực giờ cũng không thể giữ nổi, bà đã biến trở lại thành dáng vẻ của một bà lão.
Dù là như vậy, bà vẫn cố gắng gượng chống đỡ thân thể yếu nhược đích thân dẫn theo người hầu treo những chiếc lồng đèn trắng trong sân.
“Thì ra Hữu Huy đã đi lâu đến thế rồi, ta làm mẫu thân mà lại không hay biết gì, khụ khụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638968/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.