Sở Lạc cất ngọc bài, xem ra vị tiền bối kia biết được điều gì đó. Nếu có thể thân thiết với yêu xà, rất có thể hắn cũng có quan hệ trong giới yêu tộc.
Con mắt đỏ m.á.u đó, giống hệt như đôi mắt vẽ trong thư hồi âm của Tô Uyển. Kết hợp với những trải nghiệm gần đây, không còn nghi ngờ gì nữa: toàn bộ người trong thành đều đang bị cặp mắt này giám sát.
Nó có thể khiến người ta chỉ thấy những gì nó muốn cho thấy, còn những điều không nên thấy, tuyệt đối sẽ bị che giấu.
Hôm qua, khi nàng vừa vào Dịch gia, chưa bị con mắt kia bám vào, nên mới có thể thấy đứa bé kỳ quái, cũng thấy Dịch Anh Thâm tới tìm con. Nhưng đệ tử Dịch gia lại không thấy gì cả.
Về sau, khi nàng ra đường lớn, ánh mắt người qua đường liên tục dừng trên người nàng.
Con mắt đã nhận ra nàng rất nhạy cảm với ánh nhìn, nhưng khi số lượng ánh mắt quá nhiều, nàng đã không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Cũng chính lúc đó, con mắt đỏ m.á.u đã lặng lẽ bò lên lưng nàng.
Sở Lạc kiểm tra t.h.i t.h.ể các đạo sĩ, bỗng lại có cảm giác quen thuộc—có ánh mắt đang nhìn nàng! Nàng lập tức nhìn về hướng đó.
Trên mặt đất, giữa đống đổ nát, không còn con mắt nào, chỉ có một con nhện vừa bò ra từ trong.
Sở Lạc l triệu hồi trường thương trong tay, làm con nhện sợ giật mình, vội hóa thành hình người—chính là Tô Uyển.
“Đừng ra tay! Là ta! Ta đây!”
“Ngươi…” Sở Lạc hơi ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638886/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.