Sở Lạc không khỏi bật cười: “Các ngươi nghe lời vị tiên nhân áo trắng ấy đến vậy sao?”
“Đó là lẽ đương nhiên rồi,” Lôi Thừa Chí đáp, “tiên nhân áo trắng là đại ân nhân của tổ tiên chúng ta. Từ nhỏ ta đã nghe gia gia kể chuyện này. Khi xưa, tổ tiên từng bị vây khốn trong Vô Nhai Quỷ Cảnh — nơi một khi rơi vào thì không thể trở ra.”
“Lúc ấy, toàn bộ tu chân giới đều đã bỏ rơi họ, ai nấy đều cho rằng họ không còn hy vọng sống sót. Thế nhưng đúng lúc đó, tiên nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện, cứu họ ra khỏi đó.”
“Vô Nhai Quỷ Cảnh là một trong những Quỷ Cảnh tà dị nhất của giới tu hành, kẻ rơi vào đó sẽ không chết, mà đáng sợ hơn — họ sẽ bị cả thế giới lãng quên.”
“Không một ai còn nhớ đến họ, tất cả những gì liên quan đến họ đều biến mất, như thể họ chưa bao giờ tồn tại.”
“Khi tổ tiên đã hoàn toàn tuyệt vọng, chính là tiên nhân áo trắng khiến thế gian một lần nữa nhớ lại sự tồn tại của họ. Vì để báo đáp ơn cứu mạng ấy, tổ tiên quyết định cả đời đi theo bên cạnh người.”
“Nhưng tiên nhân áo trắng lại nói, người sẽ sớm rời khỏi thế gian, đến một nơi không ai có thể tìm thấy được.”
“Trước khi biến mất, người giao lại trọng trách thăm dò Quỷ Cảnh cho tổ tiên chúng ta, rồi thực sự không còn xuất hiện nữa. Từ đời này sang đời khác, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm, nhưng chưa từng thấy lại người trong tu chân giới.”
“Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-menh-nu-chu-cung-khong-cung-bang-ta/4638874/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.